Regret over a tattoo marking the age of 18
Regret over a tattoo marking the age of 18
"To this day, whenever I look back at the tattoo on my body, I always ask myself: 'What was I thinking back then when I decided to tattoo it on my skin?'"
"The thing I regret the most is the tattoo on my arm. When I was young, I wore eye piercings and got tattoos, thinking it was art, but now I realize it wasn't. When I put the tattoo on my body, it was just a matter of personal preference. Moreover, I find it inconvenient having a tattoo... I once thought about removing it, but I was afraid of scarring. If I could do it again, I would only tattoo in places that are less visible." This was shared by singer-songwriter Duy Manh about the tattoo on his wrist.
I'm fortunate not to be an artist, a public figure, or in a sensitive profession, so I don't regret getting a tattoo too much. But honestly, every time I look at the tattoo I got back in 11th grade, I keep asking myself, "What on earth was I thinking back then?" Luckily, I used white ink, so it's not very noticeable.
Reflecting on myself, I always advise young people that if you haven't gotten a tattoo yet, it's best not to unless it's truly your passion. Thoughts like marking a life milestone, celebrating the start of turning 18, tattooing the birth dates of parents or a lover, some favorite quotes, or even the notion of "my body, my choice"—all of that will fade away after just a month or two. And in a few months or a year later, you may never even look at that tattoo again.
Of course, tattoos aren't inherently bad. But try putting yourself in your parents' shoes, and you'll understand. When a child is born with a birthmark, parents already feel upset, and now their child goes and tattoos words and pictures on their skin—who wouldn't feel hurt? Simply because they've lived long enough to know that what you're doing is meaningless and could even affect your future. Older people oppose tattoos because they worry about their children, not because they hold outdated views.
After getting my tattoo, just a month later, I almost never looked at it again, especially because I followed a trend. Don't justify it with thoughts like "you only live once (YOLO)," "keeping up with the trend," or "my body, my choice." Those things will soon fade, and all that will remain is the tattoo imprinted on your skin, never returning to its original state.
Of course, if tattooing is your passion, I won't argue because that's something that deserves respect. But if you're only getting a tattoo because you think it will make you look more mature or to mark some milestone in your life, it's best to stop before it's too late. The pride, excitement, and sense of accomplishment you feel will only last a short time. After that, all that remains is the lingering regret and the "scar" left on your skin.
BL
--
Ân hận vì hình xăm đánh dấu tuổi 18
'Đến giờ, mỗi khi nhìn lại hình xăm trên người, tôi lại tự hỏi: 'Không hiểu ngày ấy mình nghĩ cái gì mà đi xăm lên da thịt?'.
"Điều tôi hối hận nhất là xăm hình trên cánh tay. Khi còn trẻ, tôi đeo khuyên mắt, xăm mình, vì nghĩ đó là nghệ thuật, nhưng giờ thấy là không phải. Khi tôi đặt hình xăm ở trên người, nó chỉ còn là sở thích. Ngoài ra, tôi thấy bất tiện vì có hình xăm... Tôi từng nghĩ đến chuyện xóa xăm nhưng lại sợ để lại sẹo. Nếu được làm lại, tôi sẽ chỉ xăm vào chỗ ít người thấy". Đó là chia sẻ của ca sĩ, nhạc sĩ Duy Mạnh về hình xăm trên cổ tay.
Tôi may mắn vì không làm nghệ sĩ, người của công chúng, hay những công việc nhạy cảm nên không tới nỗi hối hận vì đã xăm mình. Nhưng thú thật, mỗi khi nhìn lại hình xăm trên người từ năm lớp 11, tôi cứ tự hỏi trong đầu: "Chẳng hiểu hồi đấy mình nghĩ cái gì?". Cũng may là tôi xăm bằng mực trắng, nên cũng không rõ mấy.
Nhìn từ chính bản thân mình, tôi luôn khuyên các bạn trẻ rằng ai chưa xăm mình thì tốt nhất đừng xăm nếu đó không phải đam mê của bạn. Những cái suy nghĩ như kiểu: đánh dấu cột mốc cuộc đời; khởi đầu tuổi 18; ngày, tháng, năm sinh của bố mẹ, người yêu; vài câu tâm đắc; hay kể cả "my body my choice" gì đó đi nữa, cuối cùng cũng sẽ tan biến chỉ sau một, hai tháng mà thôi. Và rồi vài tháng tới một năm sau, có khi bạn cũng chẳng bao giờ nhìn lại hình xăm đó nữa.
Tất nhiên, xăm hình chẳng xấu. Nhưng cứ thử đặt mình vào vị trí của bố mẹ, bạn sẽ hiểu. Sinh ra một đứa con, có cái nốt ruồi, bố mẹ cũng tiếc đứt ruột, mà giờ con cái lại đi xăm hình, xăm chữ lên da thịt, thì ai chẳng đau. Đơn giản vì họ sống đủ lâu để biết việc làm đó của bạn là vô nghĩa và đôi khi sẽ ảnh hưởng tới cả tương lai của bạn sau này. Người lớn phản đối chuyện xăm mình vì họ lo cho con trẻ, chứ chẳng phải do suy nghĩ cổ hủ gì cả.
Bản thân tôi sau khi đi xăm về, chỉ một tháng sau là gần như chẳng bao giờ nhìn lại hình xăm đó nữa, đặc biệt là xăm theo phong trào, "đu trend". Đừng biện minh bằng mấy suy nghĩ như kiểu: tuổi trẻ phải sống YOLO, xăm mình để bắt kịp xu thế, "my body my choice"... Những thứ đó sớm muộn cũng sẽ tan biến, chỉ còn lại hình xăm in hằn trên da thịt bạn, mãi mãi chẳng thế trở lại nguyên vẹn như lúc đầu.
Tất nhiên, nếu bạn coi xăm mình là đam mê thì tôi không nói vì đó là thứ nên được tôn trọng. Nhưng nếu bạn chỉ đi xăm vì nghĩ nhìn vào sẽ thấy mình trưởng thành hơn, hay để đánh dấu một cột mốc này nọ trong cuộc đời thì tốt nhất là nên dừng lại trước khi quá muộn. Sự tự hào, hưng phấn, kiêu hãnh này nọ sẽ chỉ xuất hiện trong đầu bạn trong một khoảng thời gian rất ngắn. Và sau đó, tất cả những gì còn lại chỉ là nỗi hối hận muộn màng cùng "vết sẹo" trên da.
BL
https://vnexpress.net/an-han-vi-hinh-xam-danh-dau-tuoi-18-4802286.html
Nhận xét
Đăng nhận xét