My Father was Dying, but My Mother Didn’t Inform Me

My Father was Dying, but My Mother Didn’t Inform Me

When I read the article "My Sister Loves Her Youngest Daughter More Because the Older One Isn’t Perfect," I saw a part of my own life in it.


I’m nearly 60 now, but I still cannot forget the feeling of being discriminated against in my own family (unlike the child in the article, I was completely healthy). This issue has followed me to this day. As I grew up, I tried to reason out why, but I could never find a satisfactory answer. This unfair treatment has extended even to my children and grandchildren now, who are treated differently from the other grandchildren. Despite being full siblings, for any mistake, big or small, I was always the one who got the harshest scolding, the worst punishments.

Throughout my childhood, the constant fear of heavy punishment from my mother—who always claimed to love her children—and the teasing from my siblings sometimes made me feel as if I were going mad. This created in me an eccentric personality: abrupt, hot-tempered, always ready to act out, even to the point of fighting or using dangerous objects, regardless of the reason. Luckily, I didn’t stray off the path or break the law, but I always felt a certain distance from my family. I tried to love my mother, but it felt like my feelings had become numb. My mind was haunted by old images of being punished, how I had to stand still if struck, or face double the beating if I tried to run, and how I was yelled at.

My mother never knew that whenever she went on business trips, I would pray for her safety. I missed her when she was gone, yet as soon as she returned, the beatings would start again if my siblings told her I’d done something wrong. When I went off to military service, I wasn’t given even a simple meal to see me off with family and friends (back then, going meant you might not come back). When I got married, I had to manage everything on my own, without even a private room to stay in. The day I finally moved out, it was just my wife, our child, and a suitcase.

It’s been 30 years, and my mother has visited my house only twice, despite my wife and I repeatedly inviting her over, and despite living just 3 km away. Meanwhile, she practically lives at my third brother’s house, spending her mornings taking care of his children, cooking, and cleaning, and going back home in the evenings. Every holiday or family gathering, the best portions always go to my brother’s children. My eldest brother covers her expenses, pays her bills, and even provides for her when he’s not around. My other two siblings, who are now in their 50s, still have their meals served, and she fusses over whether they’re enjoying the food, even waiting on my 20-year-old nephew, giving him money to buy a motorcycle, washing clothes for both father and son.

When my father was on his deathbed in the hospital, my mother didn’t call to inform me, citing "restrictions," despite knowing full well that I had the necessary travel permit. When it came to the family property, they urged me to sign off, and I willingly did. I’ve always believed that whatever I could contribute to the family, I would, without expecting anything in return. My father would often borrow my younger brother’s motorcycle for work, and if he ran out of gas, he’d receive a scolding. So I bought him one right away, even though he had once owned one, which my younger brother sold to buy a new one for himself. In the winter, they would leave my father to bathe in cold tap water while my younger sibling was "too busy" cooking for her husband’s friends. I promptly bought a hot water heater for him.

I have no intention of complaining or comparing; I just want to understand why I ended up in this position. Later, I tried to let go of everything, continuing to visit regularly, but there was no real sense of love in my heart. Occasionally, I would stop by, give her a little spending money, buy some food—but deep down, I felt no affection, no connection. I’m sharing this so people understand the lasting harm of hurting a child, how it can follow them for life, perhaps even turn into resentment, creating a different person, a different personality that could eventually harm society. 

---

---

Cha hấp hối nhưng mẹ không báo cho tôi

Khi đọc được bài "Chị tôi thương con gái út hơn vì bé lớn không được hoàn hảo", tôi thấy có một phần cuộc đời mình trong đó.

Tôi đã gần 60 tuổi nhưng vẫn không thể quên được cảm giác bị phân biệt đối xử trong chính gia đình ruột thịt của mình (tôi khác bé trong bài là hoàn toàn khỏe mạnh). Chuyện đó đeo bám tôi đến tận bây giờ. Khi đã lớn, tôi tự suy nghĩ để tìm lý do nhưng vẫn không có câu trả lời thỏa đáng, điều đó kéo dài đến cả đến đời con, cháu tôi hiện nay, vẫn bị phân biệt so với những đứa cháu khác. Cũng là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, một lỗi lầm nào đó như nhau, có thể nhẹ hơn nhưng tôi là người chịu đòn roi, mắng nhiếc nhiều nhất.

Suốt quãng đời thơ ấu, áp lực bị đòn nặng từ người mẹ luôn thốt lên những câu yêu thương con cái đến sự chọc ghẹo của những người anh khiến tôi có lúc tưởng như phát rồ. Điều đó đã hình thành nơi tôi một nhân cách lập dị, cộc cằn, nóng nảy, sẵn sàng làm mọi việc, kể cả đánh nhau, dùng đồ vật nguy hiểm... bất kể lý do. Cũng may tôi không bị sa ngã, không vi phạm pháp luật nhưng trong lòng luôn có khoảng cách nhất định với gia đình. Tôi cố gắng dành tình thương cho mẹ nhưng hình như cảm xúc bị chai sạn đi. Trong đầu luôn ám ảnh những hình ảnh từ xa xưa bị đòn thế nào, nếu đánh phải đứng lại chịu, bỏ chạy thì nhân gấp đôi, rồi mắng ra sao...

Mẹ đâu biết rằng mỗi chuyến đi buôn của bà, tôi cầu trời khấn phật cho bà đi an toàn, vắng bóng là tôi nhớ nhưng hễ về đến nghe những người anh em báo lại tôi làm cái gì đó sai, y như rằng mưa đòn trút xuống. Khi đi nghĩa vụ quân sự, một bữa cơm thân mật với gia đình, bạn bè cũng không có (thời đó đi là có thể không về). Đến khi có vợ con, tự tôi phải xoay xở, không có phòng riêng. Ngày ra riêng, hai vợ chồng cùng đứa con và vali hành lý.

Đã 30 năm, mẹ đến nhà tôi được khoảng hai lần dù vợ chồng tôi khẩn khoản mời nhiều và nhà tôi cách nhà bà 3 Km. Ngược lại, bà ở suốt nhà người anh thứ ba, cứ sáng đến chăm cháu, nấu cơm, dọn dẹp, chiều về. Lễ tết, giỗ luôn dành phần ngon nhất cho hai đứa cháu con người anh đó. Còn người anh cả thì chăm chút, bao lo cả tiền điện nước. Khi anh ấy rời nhà cũng lo nốt. Đến hai đứa em, giờ là U50 nhưng ăn cơm phải dọn ra, còn sợ không ăn ngon nên luôn miệng hỏi, hầu luôn cả đứa cháu 20 tuổi, cho cả tiền mua xe, giặt đồ cho cả hai cha con.

Khi cha tôi hấp hối trong bệnh viện, mẹ không hề điện thoại cho hay với lý do "giãn cách" dù thừa biết tôi có giấy đi đường. Nhà cửa thì vận động tôi ký tên không nhận, tôi sẵn sàng. Với quan niệm cho gia đình được cái gì thì cho, không đòi hỏi. Cha kể lại, mượn xe đứa em đi công việc, lỡ hết xăng là về nói nặng nhẹ. Tôi mua liền một chiếc cho ông, dù trước kia ông cũng có nhưng đứa em út bán đi, bù tiền mua chiếc khác cho chính mình. Trời lạnh, để ông cụ tắm nước máy, trong khi đứa em "bận" nấu đồ ăn cho bạn của chồng nhậu, tôi mua ngay cái máy nước nóng.

Tôi không hề có ý so đo, kể lể, chỉ muốn tự tìm hiểu nguyên nhân tại sao mình bị như vậy? Sau này, tôi cố gắng quên tất cả, vẫn ghé thăm thường xuyên nhưng trong lòng không hề có cảm giác yêu thương nào. Thỉnh thoảng, tôi cũng ghé qua nhà thăm, cho ít tiền tiêu vặt, mua vài món ăn nhưng sao trong tôi không hề có tình yêu, sự gắn kết. Nói vậy để mọi người thấy rằng đừng nên làm tổn thương đứa bé, nó sẽ đeo đến suốt cuộc đời nó và cũng có thể nó trở thành mối hận thù, tạo nên một con người khác, tính cách khác, có thể hại đến xã hội.

Duy Minh
https://vnexpress.net/cha-hap-hoi-nhung-me-khong-bao-cho-toi-4809035.html

Nhận xét

Bài đăng phổ biến