Too exhausted, but I dare not rest.

Too exhausted, but I dare not rest.

I just want to rest, but because of my two kids, my family, and a job that many dream of, I keep pushing myself.


I’m 34 years old, born in a poor rural mountain area. The image of a child covered in mud, carrying a bundle of firewood that you might casually come across online—that was me back then. Life was tough, I had many siblings, my dad was in debt with no stable job, and my mom was a poorly paid teacher in the early 2000s. My parents constantly argued, and this pushed me to strive for a way out of poverty. However, I was only an average student, with limited educational opportunities in my area and just average looks.

To escape the life of gathering firewood, climbing hills, foraging for bamboo shoots, and nearly being sexually assaulted once while gathering firewood alone (thankfully, I fought back and escaped), I worked hard to pass the entrance exam for a teachers’ college in the mountains. To support myself, I worked as a tutor while studying. Upon graduation, because of my family’s financial difficulties and lack of money for job applications, I refused to go the arranged marriage route in exchange for a job. Fortunately, I landed a position with a Korean project close to home, starting as an assistant secretary, and later taking on various roles in other departments. The job gradually became stable, and my starting salary was around 10 million VND—three times higher than other fields at that time (I studied English education).

I lived frugally, saved diligently, and after just over two years, I bought a piece of land for nearly 200 million VND. I then pursued a second degree in accounting (this 2.5-year period was extremely tough as I balanced work and studies, often working 9-10 hours a day with meetings and dinners stretching into late nights). My entire youth up to nearly 30 was focused on working, studying, and saving money for land. (After my second child was born, I managed to buy three plots of land in my hometown, which are now worth over 3 billion VND. I also received a piece of land on the outskirts of Hanoi from my parents because my dad followed my mom to live in her village, leaving land for the children). I didn’t have any romantic relationships. Among a sea of Korean bosses (about 40 of them), I was just the model employee with a perfect professional demeanor.

After the project ended, I followed them to Hanoi, where I settled down and got married. My husband is from Hanoi, a military professor from a well-off family. My in-laws, though from a farming background, are warm and loving. Given the demands of military life, with him often away for training, it’s been tough financially and in terms of child-rearing, especially having two kids back-to-back. Despite my in-laws being well-off, I don’t rely on them much—I hired help for childcare, and my kids started school early. My in-laws are well-off because of their extensive land, not because of business, so we’re pretty independent and don’t lean on them much.

There was a time when my husband’s investments failed, and my in-laws had to sell land to pay off debts, which strained our relationship. I’ve always been independent, so now that my husband has finished his studies and earns a decent salary of around 20 million VND, while I make about 30 million VND, we’ve moved out on our own. We have two kids, one boy and one girl. Although we don’t have stable housing or vehicles yet, things have become easier. However, these days, I’m constantly running between two companies and taking care of my kids in the evenings, while also trying to learn Korean in my spare time.

The pressure from work is making me tired and irritable. I’m not good at business, I have a gentle nature, and I enjoy cooking, reading, cleaning, and gardening. This has led to insomnia (I’ve struggled with anxiety disorder before and underwent a year of treatment with both Eastern and Western medicine, along with meditation). I just want to rest, but because of my two kids, my family, and a job that many people envy (I still get weekends off), I keep going. However, my health is showing signs of decline, and as I get older, it’s becoming harder to stay stable at work, which adds to the pressure. I constantly fear unemployment, becoming dependent on my husband, and that my in-laws will see me differently. Honestly, I’m writing this as a way to share, to motivate myself, and to seek useful advice from readers for my future life.

---


---

Quá mệt mỏi nhưng tôi không dám nghỉ ngơi

Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng vì hai bé và gia đình cùng công việc hiện tại là niềm mơ ước của nhiều người nên tôi cố gắng.

Tôi 34 tuổi, sinh ra ở vùng quê miền núi nghèo. Hình ảnh đứa trẻ lấm lem bùn đất vác trên vai bó củi các bạn vô tình xem trên mạng bây giờ cũng chính là hình ảnh tôi ngày xưa. Cuộc sống nghèo khó, gia đình đông anh em, bố nợ nần không có công việc ổn định, mẹ là giáo viên vùng cao với đồng lương bèo bọt những năm 2000, cùng với những cuộc cãi vã triền miên của bố mẹ khiến tôi luôn cố gắng để thoát khỏi cái nghèo. Tuy nhiên tôi học hành chỉ ở mức khá, điều kiện học tập ở địa phương hạn chế, ngoại hình bình thường.

Để thoát ly cảnh lấy củi, trèo đèo, hái măng, lội suối và suýt một lần đi lấy củi một mình bị tấn công tình dục, may tôi chống cự và chạy thoát thân, tôi cố gắng học để thi đỗ vào trường sư phạm miền núi, vừa đi gia sư trang trải việc học. Ngày ra trường, vì gia đình khó khăn, không có tiền xin việc làm, bản thân lại không chấp nhận việc lấy chồng mai mối để đổi lấy một công việc, may mắn thay tôi xin vào một dự án của Hàn Quốc cách nhà không xa, từ trợ lý thư ký đến kiêm nhiệm nhiều việc ở các phòng ban khác. Công việc dần thuận lợi, lương khởi điểm chục triệu cao gấp ba so với ngành khác lúc bấy giờ (tôi học sư phạm Anh văn).

Tôi tằn tiện, tiết kiệm chi tiêu và chỉ sau hơn hai năm, đã mua được mảnh đất gần 200 triệu đồng. Tôi học thêm văn bằng hai kế toán (giai đoạn 2,5 năm cực kỳ vất vả để cân bằng giữa việc học và công việc, do thời gian làm dự án 9-10 tiếng kèm dịch họp bàn tiệc tận gần đêm muộn). Suốt tuổi trẻ của tôi đến gần 30 tuổi chỉ có công việc, học hành và dành tiền mua đất (Sau khi sinh bé thứ hai, tôi đã mua được ba mảnh đất quê mẹ, đến thời điểm hiện tại trị giá khoảng hơn 3 tỷ đồng và một mảnh đất ngoại thành Hà Nội bố mẹ chia cho vì bố tôi theo mẹ đi ở rể và vẫn có đất ở quê chia cho các con), không mối tình vắt vai. Giữa cả rừng sếp Hàn (khoảng gần 40 người), tôi chỉ là cô nhân viên mẫu mực, chuẩn tác phong nghề nghiệp.

Sau khi dự án kết thúc, tôi theo họ về Hà Nội, sinh sống và lấy chồng. Chồng tôi người Hà Nội, là giảng viên quân đội, gia đình khá giả. Bố mẹ chồng xuất thân nhà nông nên rất gần gũi và yêu thương các con. Đặc thù bên quân đội luôn xa nhà và phải đi học hành nhiều nên tôi khá vất vả về tiền bạc và chăm sóc con cái, do sinh hai bé liên tiếp. Dù bố mẹ chồng khá giả nhưng tôi không phụ thuộc ông bà lắm, con cái tôi tự thuê người chăm sóc và đi học sớm. Bố mẹ chồng tôi đất đai rộng rãi chứ không phải giàu có do buôn bán, nên bản thân vợ chồng cũng tự lực không nhờ vả gì nhiều.

Chồng tôi có giai đoạn đầu tư thất bại, bố mẹ chồng phải cắt đất trả nợ nên tình cảm từ đó có phần đi xuống. Tôi vẫn quen tự lập từ nhỏ nên đến hiện tại chồng cơ bản học xong, lương cao tầm 20 triệu đồng, còn tôi lương tầm 30 triệu đồng, đã xin ra ở riêng, con cái đủ nếp tẻ, dù chưa có nhà cửa xe cộ ổn định, nhưng đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Tuy nhiên dạo này tôi ngày ngày cứ phải chạy qua chạy lại hai công ty, chiều tối về chăm hai con, học thêm tiếng Hàn khi rảnh.

Áp lực về công việc sau này khiến tôi mệt mỏi và hay cáu, tôi không giỏi buôn bán, tính tình nhẹ nhàng, thích nấu ăn, đọc sách, dọn dẹp và trồng trọt. Điều đó làm tôi hay bị mất ngủ (trước đây tôi đã bị rối loạn lo âu điều trị Đông Tây y và thiền khoảng một năm). Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng vì hai bé và gia đình cùng công việc hiện tại là niềm mơ ước của nhiều người (vẫn được nghỉ thứ bảy, chủ nhật) nên tôi cố gắng. Có điều sức khỏe đã xuất hiện nhiều vấn đề lặt vặt, và đối mặt với tuổi tác khó ổn định công việc nên áp lực ngày càng nhiều. Tôi luôn sợ thất nghiệp, dựa dẫm vào chồng, sợ gia đình chồng sẽ nhìn mình bằng con mắt khác. Thực ra tôi viết bài này chỉ mang tính chia sẻ, động viên và vài ý kiến hữu ích của độc giả cho cuộc sống sau này của tôi.

Quỳnh Anh

https://vnexpress.net/qua-met-moi-nhung-toi-khong-dam-nghi-ngoi-4807585.html

Nhận xét

Bài đăng phổ biến