The Wife Gives Her Husband a Weekly Allowance of 200,000 VND

The Wife Gives Her Husband a Weekly Allowance of 200,000 VND

"Having breakfast at home, lunch is prepared and brought along, so why carry too much money?" the wife reasoned as she handed exactly 200,000 VND to her husband each week.

Recently, a debate broke out about wives controlling all of their husbands' money, and I would like to share a story about a friend to offer another perspective to readers.

When Khai joined the technical staff at my company (which specializes in selling lighting products), his colleagues found him both approachable and distant. Khai was gentle, funny, easy to get along with, and always responsible. But every time it came to spending money, he would find a way to avoid it.

And it wasn’t like we were spending much. Whether it was a cup of coffee while waiting to install equipment for a customer, or getting drinks with the team on a hot afternoon, Khai always declined. Later, we found out the reason: Khai didn’t have control over his finances, even though his salary was quite high.

Khai's wife was extremely meticulous with the family's budget, managing everything from rent, food, and living expenses to their child’s school fees. She didn’t give him a daily allowance, but after collecting his entire paycheck, she would dole out a weekly "allowance" of 200,000 VND for fuel and small expenses. She explained: "You eat breakfast at home, coffee and lunch are prepared, so why would you need more money? Men with too much cash tend to gather for drinks, which wastes money and harms their health."

For many months, despite the team's urging, Khai couldn’t change the situation and was stuck with his meager weekly allowance. Many times, when he had to drive long distances and ran out of gas, he had no money left and had to borrow from colleagues or even push his bike home. But his wife remained firm in her plan.

Occasionally, Khai would receive small tips from customers, a few tens of thousands of dong here and there. But each time, he had to hide the money to avoid having it deducted from his "allowance." His colleagues would help by holding onto the money for him, creating a small "secret fund," which, at its highest, never amounted to more than one million VND. Yet, Khai, like "a bird afraid of a bent branch," never dared spend it.

At company gatherings with families, both the boss and colleagues gently advised and pleaded with Khai’s wife to allow him a bit more financial freedom. But she coldly dismissed their suggestions: "We can handle our family matters ourselves." Afterward, it seemed Khai faced even more nagging and punishments at home, which left his coworkers feeling sympathetic.

Things likely would have continued like that if not for a major incident late in the year. Khai encountered two unexpected accidents, one of which directly affected his health and safety.

As end-of-year orders piled up, requiring staff to work at a faster pace, it became routine for everyone. But for Khai, during one delivery run, he ran out of gas and had no money left in his pocket. He was left pushing his bike and heavy cargo for a long stretch of road, which delayed the installation for the customer and affected other departments. The boss was furious and declared: "The company provides enough fuel money, and if such unreasonable issues arise, we’ll cut bonuses or even terminate your contract."

Before Khai’s wife could grasp the potential consequences, another incident struck. After working late one day, without money for a snack or drink, Khai fainted on the road and was taken to the hospital. The doctor’s diagnosis was that he had suffered from exhaustion and low blood sugar and needed to stay in the hospital for further monitoring. Khai’s wife, after a long day running around with their small child, broke down in tears when she learned the full story, seemingly full of regret.

After this, the boss and colleagues sat down with Khai’s wife. The boss not only advised her but also warned her about Khai’s job security. Colleagues could only encourage her, saying: "Marriage isn’t about control and restrictions. Both partners need some financial autonomy, including basic spending money. More importantly, it's about the husband’s sense of responsibility to his family."

At that moment, Khai’s wife just sat quietly, absorbing the words. The ultimate outcome was unclear, but afterward, his coworkers noticed that Khai no longer seemed overly stressed about his weekly "allowance." However, he still didn’t overspend, as his core nature was that of a responsible person.

Thus, I believe wives shouldn't be too controlling or impose strict "allowances" on their husbands. After all, life requires mutual respect and cooperation to build a family together, doesn't it?

Yen Khan Thu
---

---

Vợ phát tiền tiêu vặt cho chồng 200.000 đồng mỗi tuần

'Ăn sáng ở nhà, đồ ăn trưa thì làm sẵn mang theo, vậy đem nhiều tiền để làm gì?', cô vợ lý luận khi phát đúng 200.000 đồng cho chồng.

Gần đây nổ ra một cuộc tranh luận về chuyện "vợ quản hết tiền của chồng", tôi cũng xin chia sẻ một câu chuyện của một người bạn để đóng góp thêm một góc nhìn cho quý độc giả:

Khi Khải gia nhập vào đội ngũ nhân viên kỹ thuật của công ty tôi (chuyên về bán sản phẩm chiếu sáng), anh em đồng nghiệp đã thấy vừa gần gũi nhưng cũng vừa xa cách. Khải là người hiền lành, vui tính, dễ hòa đồng, luôn có tinh thần trách nhiệm. Nhưng cứ mỗi lần có chuyện đụng tới việc chi tiền, thì y như rằng cậu ta tìm cách lẩn trốn.

Mà cũng chẳng phải nhiều nhặn gì, khi thì ly cà phê cóc trong khi chờ lắp đặt thiết bị cho khách, hoặc cùng anh em trong công ty kêu nước uống giữa trưa nắng nóng, Khải cũng đều từ chối. Sau này, mọi người mới phát hiện ra: Khải không được chủ động trong chuyện tiền bạc, mặc dù lương khá cao.

Vợ Khải vốn là người chi ly tính toán trong gia đình, từ chuyện trả tiền trọ, tiền ăn uống sinh hoạt hàng tháng, tiền học cho đứa con nhỏ. Không đến nỗi phải phát tiền hàng ngày, nhưng cô vợ của Khải sau khi thu đủ lương từ chồng thì phát... "tiền cữ" theo tuần: cứ 200.000 đồng một tuần cho khoản đổ xăng, chi tiêu lặt vặt... Cô vợ phân tích: "Ăn sáng ở nhà, cà phê và đồ ăn trưa thì làm sẵn mang theo, vậy thì đem nhiều tiền để làm gì? Đàn ông khi có nhiều tiền trong túi dễ sinh ra tụ tập, rồi nhậu nhẹt, vừa tồn tiền vô ích, vừa hại sức khỏe".

Vậy là suốt nhiều tháng trời, mặc cho anh em cùng nhóm kỹ thuật tác động, khích tướng, Khải cũng không thể xoay chuyển tình thế, vẫn khổ sở với khoản tiền ít ỏi trong túi. Nhiều lúc, cậu phải chạy ngược xuôi ngoài đường nhiều, hết xăng mà không còn tiền, nên phải chạy vạy mượn tạm anh em, thậm chí không ít lần phải đẩy bộ về nhà. Nhưng cô vợ cứ kiên quyết thực hiện kế hoạch của mình.

Thực ra, đôi khi Khải cũng có những khoản nho nhỏ do khách bồi dưỡng thêm, tâm dăm ba chục ngàn, cũng chẳng bõ bèn gì. Nhưng cứ mỗi lần vậy, Khải lại phải khổ sở tìm cách giấu giếm để khỏi phải bị vợ trừ vào "tiền cữ". Anh em trong công ty cũng hay giúp đỡ bằng cách cất giùm, tạo thành "quỹ đen" nho nhỏ, trị giá tích lũy khi cao nhất cũng chưa tới một triệu đồng. Nhưng Khải như "chim sợ cành cong", cũng chẳng dám tiêu xài gì.

Có những dịp tụ tập gia đình nhân viên trong công ty, cả sếp và anh em đều nhẹ nhàng phân tích, khuyên bảo và xin xỏ để cho Khải rủng rỉnh hơn về tiền bạc, nhưng cô vợ cậu đều lạnh lùng bác đi: "Chuyện gia đình tụi em tự lo liệu được". Và sau đó, có vẻ Khải còn bị vợ chì chiết và bị trừng phạt khổ sở hơn, khiến anh em cũng ngán ngẩm giùm.

Có lẽ mọi việc sẽ vẫn cứ tiếp diễn đều đều như thế nếu như không có một biến cố vào một ngày gần cuối năm. Khải không may gặp liên tiếp hai sự cố bất ngờ, trong đó có một chuyện liên quan trực tiếp tới sức khỏe và tính mạng của cậu.

Số là đơn hàng cuối năm nhiều, dồn dập, đòi hỏi các bộ phận phải tăng tốc, đi đi lại lại như con thoi. Với mọi người là chuyện bình thường, nhưng với Khải, trong một đợt giao hàng, hết xăng giữa đường mà trong túi không còn đồng bạc. Thế là cậu vừa mếu máo, cực khổ đẩy xe dắt bộ suốt quãng đường dài với hàng hóa nặng trên xe, vừa làm trễ kế hoạch lắp cho khách, ảnh hưởng đến những bộ phận khác. Sếp rất tức giận, tuyên bố: "Công ty đã trả đủ tiền xăng xe, nếu vì những lý do vô lý như thế này sẽ bị cắt bỏ tiền thưởng, thậm chí sẽ chấm dứt hợp đồng lao động".

Khi cô vợ Khải chưa ngấm hết hậu quả có thể xảy ra với chồng, thì không lâu sau đó một sự cố khác lại ập đến. Cũng do phải tăng ca sau giờ chiều, không có tiền ăn xế, uống nước bổ sung nên Khải bị ngất xỉu trên đường, được người dân đưa vào cấp cứu. Kết luận của bác sĩ, Khải bị suy kiệt do tụt đường huyết, phải nằm lại bệnh viện theo dõi thêm. Vợ Khải ôm cả con nhỏ, sau cả buổi chiều vất vả ngược xuôi tìm kiếm, đã bật khóc tức tưởi khi biết chuyện, có vẻ hối hận lắm.

Sau vụ việc này, sếp và các đồng nghiệp cùng ngồi lại với vợ Khải. Sếp vừa khuyên răn, phân tích đúng - sai và cả đe dọa về khả năng mất việc của Khải. Còn bạn bè đồng nghiệp cũng chỉ biết động viên rằng: "Chuyện vợ chồng không phải cứ muốn áp đặt kiểm soát là được. Cũng phải để cho cả hai có những khoản giao tế thông thường, những khoản tiền dằn túi. Và quan trọng hơn, đó là ý thức và trách nhiệm của người làm chồng, làm cha đối với gia đình của mình".

Và khi đó, tôi chỉ thấy cô vợ Khải ngồi im lặng và tiếp thu. Kết quả sau cùng, không rõ mỹ mãn tới đâu, nhưng từ đấy về sau, anh em bạn bè đồng nghiệp thấy Khải không còn quá âu lo với khoản "tiền cữ" hàng tuần mà vợ phát cho như trước đây nữa. Nhưng cũng không vì vậy mà Khải "vung tay quá trán", bởi từ trong bản chất, cậu vốn là con người sống có trách nhiệm.

Thế nên, tôi nghĩ mấy người vợ cũng đừng quá tính toán và có suy nghĩ "phát tiền cữ" cho chồng làm gì. Bởi cuộc sống vốn cần có sự tôn trọng lẫn nhau, cùng góp sức vun vén cho gia đình riêng của mình mà, phải không?

Yên Khán Thu

https://vnexpress.net/vo-phat-tien-tieu-vat-cho-chong-200-000-dong-moi-tuan-4752860.html

Nhận xét

Bài đăng phổ biến