Texting my husband: "Being with you up to this point is the dumbest thing I've ever done."
Texting my husband: "Being with you up to this point is the dumbest thing I've ever done."
Four years ago, I wrote a post titled "My husband doesn't want to share with me anymore." At that time, I was dealing with postpartum depression, and my mental state was terrible.
Now, four years later, I have that same unsettled feeling, and I just need to vent a bit. My husband and I have been together since college—11 years now. I’m a strong woman, average at housework but good at cooking. I enjoy trying out new recipes, and I keep the house clean, but I’m terrible at sewing. I’m good at sports. I’m not beautiful, but I’m cute and have a curvy figure. I’ve always been the kind of person who does what they say, and I’m all about fixing mistakes and having clear rights and wrongs.
When it comes to things I need from my husband, I hardly ever say anything more than three times because “three strikes, you’re out.” If he doesn’t do it, I’ll just do it myself. I can handle pretty much everything around the house, even fixing electrical stuff. If I choose to do something, I’m all in and committed to getting it done. I always respect my husband’s independence—I don’t manage or control him. In my mind, he’s an adult, and how he lives is up to him. I’ve always supported him in his career, even though he’s had a lot of failures, and I’ve let him try things—never more than three times, though.
Raising our child is incredibly important to me. When she was little, I grew our own vegetables. I teach her right from wrong, and she has to admit her mistakes. I don’t spoil her. I’ve realized that I’m too much of a perfectionist, too rigid. I’m a bit stubborn, quick-tempered, but I speak politely and can’t stand vulgar language. In 2020, after reading and reflecting on all the comments, I did a lot of self-reflection and have become much more patient.
As for my husband, he’s calm, good with our child, and can cook and do housework. His job is more stable now. But he never fully focuses on anything he does. He’s lazy about exercising—he’s only 33, but his belly is huge. He spoils our child but also hits her for no reason. He’s calm but has a short fuse; when something doesn’t go his way, he yells at our child and curses me with mean, nasty words.
He’s infertile, but when my mother-in-law blamed me for not being able to bear children in front of him, I silently cried, waiting for him to say something to defend me, but he didn’t say a word. He’s so cowardly. He even once refused to let our daughter sleep with me, saying I needed to study and she needed to be independent. If I agree with him, everything’s fine, but if I don’t, he lashes out and insults me. I often tell him to live his life as he wishes, but I also remind him that as a father, he needs to set an example for our daughter. She’s six years old now—her personality is forming. If we don’t teach her right from wrong now, when will we?
I care more about teaching her how to live and behave than forcing her to learn to read. She’s still young, and I want her to grow up following her interests because in just a few years, she’ll have to get serious about school.
Now, let’s talk about the conflict between me and my husband. When we found out about his infertility, he cried a lot, and I stayed strong. I researched everything, and on my own, I went to Saigon for fertility treatment, even though we didn’t yet know if he had viable sperm after his surgery. At that time, I felt like I needed to prove something to my in-laws. When I finally got pregnant, I had an asthma attack and lost the baby. I have a type of allergy-induced and psychological asthma. When I married him, I was fully committed, so I built a house on my in-laws’ land. After I got pregnant, I wanted to move out because I couldn’t handle the constant lack of sleep and difficulty breathing. That’s when the distance between us started. I had a C-section and worked hard to get back in shape quickly. Physically, nothing changed, and I was able to meet his needs. But when our daughter turned one, he started avoiding intimacy. When I showed him affection, he became cold and dismissive. After that, he just took what he wanted while I handled everything else. I started to feel worthless, so I completely stopped showing him any affection—no hugs or kisses.
One day, I found out he had cheated, not for sex, because he’s always been quick in bed. He said the other woman was gentler and more feminine than me, and I let it go. But since then, I haven’t been able to kiss or show him any affection. I feel nothing—no love, no attraction. It’s been three years now that our marriage has been like this, and I just can’t stand it. Our daughter is growing up, and it breaks my heart that her parents are just pretending to get along. That incident was a wake-up call for me. I used to be full of energy, but after getting married, I poured everything into my family, giving up career advancement and all my plans to focus on having children and supporting him. The outcome has been so bitter for me.
Since then, I’ve started planning my escape. I’ve been saving money, focusing on myself and my career. There was a point where I felt completely drained, juggling too many things—studying for professional certifications, working on a second degree, and pursuing a master’s degree. I was desperately trying to find a way out. I mapped out a plan to divorce him, win custody of our daughter, and secure a financial cushion for myself. Then, I met a friend who woke me up, asking if I was being selfish toward my daughter. I had brought her into this world—wasn’t it my responsibility to give her a complete, happy life? Wasn’t that the best way to show responsibility toward her? And given my husband’s infertility, there’s no way he’d let me take her without a fight. It would be a custody battle, and in the end, our daughter would be the one who suffers the most. My friend said I needed to clear my head and not let my anger blind me.
Now, everything’s fallen into place—I’m almost done with my studies, my career is advancing, and I’ve saved enough for the two of us. But as I look back on the path I’ve taken, I realize I’ve been too focused on myself, neglecting the responsibility I took on when I chose to have my daughter. She’s still so innocent, and she’s happy now because she has the illusion of a warm family. So, I’ve decided to give this marriage another chance, for her and for myself, to prove that there’s no “right choice”—you just have to make the choice you made work.
I’ve softened, become gentler, going back to my old, playful college self. I’ve been taking better care of my appearance, trying my best to reconnect with my husband and rebuild our home. But I don’t feel anything for him anymore—I’ve realized I don’t love him. The thing is, he hasn’t changed at all. Today, I texted him: “I’ve never regretted giving my all to this marriage, but being with you up to now has been the dumbest decision of my life. From now on, I’ll stay silent and only communicate with you about our child.” I attached a marriage settlement agreement with that message. Then, I cried—cried so much, just like I did in 2020.
Now, I feel lost, empty, and I can’t sleep. I’m so tired of living like this. But then I remind myself to wake up by looking at my sweet daughter. I really don’t know what to do anymore. I’m asking for advice, some experience to help me through this tough time.
Huyen
---
---
Nhắn tin cho chồng: 'Bên anh đến hiện tại là điều ngu ngốc nhất'
Cách đây 4 năm tôi viết bài: "Chồng không còn muốn chia sẻ với tôi", lúc đó kiểu bị trầm cảm sau sinh, tâm trạng rất tệ.
Sau bốn năm, tôi lại có cảm giác lưng chừng, mong có thể giãi bày một chút. Tôi và chồng có mối tình từ thời sinh viên, bên nhau đến giờ là 11 năm. Tôi thuộc típ phụ nữ mạnh mẽ, nữ công trung bình, nấu ăn ngon, thích nấu những món mới, dọn dẹp nhà cửa chu đáo, tệ khoản thêu thùa, chơi thể thao tốt. Ngoại hình tôi không đẹp nhưng xinh, dễ thương, dáng dấp đầy đặn. Bản thân trước giờ nói là làm, quan niệm sai thì sửa, thích đúng sai rõ ràng.
Những gì cần ở chồng hầu như không bao giờ tôi nói quá 3 lần vì "quá tam ba bận", anh không làm tôi sẽ tự làm. Hầu như từ việc nhỏ đến lớn trong nhà tôi đều làm được, kể cả sửa điện; kiểu nếu đã chọn, đã làm thì phải toàn tâm và làm cho tới, cho xong. Trong cuộc sống, tôi luôn tôn trọng chồng, không quản lý hay kiểm soát gì. Tôi quan niệm chồng đã lớn, sống như thế nào tùy anh. Tôi luôn ủng hộ và hỗ trợ anh trong công việc dù nhiều lần làm ăn thất bại, vẫn cho anh thử sức mỗi loại không quá ba lần.
Tôi cực kỳ quan trọng chuyện nuôi dạy con, trong thời gian con nhỏ hầu như rau, củ tôi đều tự trồng. Tôi luôn dạy con đúng sai, phải biết tự nhận lỗi, không nuông chiều. Tôi thấy mình quá cầu toàn, quá cứng nhắc. Tôi hơi ngang, nóng tính nhưng ăn nói văn minh, rất kỵ nói tục. Thật sự năm 2020 sau khi đọc, tiếp thu tất cả những bình luận, tôi đã tự soi, tự sửa rất nhiều, điềm tĩnh hơn.
Về chồng tôi, anh điềm tính, chăm con tốt, nấu ăn hay việc nhà đều làm được, công việc nay đã ổn định hơn. Có điều anh làm gì cũng không chú tâm, không nghiên cứu, làm nửa vời và hay trì hoãn. Anh rất lười thể dục, mới 33 tuổi nhưng bụng rất to. Anh hay chiều con, xong lại đánh con vô tội vạ. Dù hiền nhưng anh rất cục tính, gặp chuyện gì không vừa ý là mắng con, chửi vợ bằng những ngôn từ vừa hỗn vừa kiểu mắng nhiếc.
Anh vô sinh nhưng khi mẹ chồng bảo tôi không biết đẻ trước mặt anh, dù tôi im lặng rơi nước mắt chờ anh nói một câu bảo vệ vợ nhưng anh không hề nửa lời. Anh hèn dễ sợ luôn. Rồi anh từng ngăn không cho bé ngủ với mẹ, việc đủ lý do mẹ học, để con tự lập. Chuyện gì nghe theo anh thì không sao, ngược ý anh là tôi bị sỉ vả luôn. Tôi hay bảo anh sống sao tùy, thế nhưng đã làm cha, con sẽ nhìn cha nên mình phải làm gương; con 6 tuổi rồi, đã hình thành tính cách, bây giờ không dạy đúng sai, lẽ phải thì bao giờ nữa.
Tôi quan trọng việc dạy con cách sống, nhân cách hơn là ép con học chữ. Con còn nhỏ, hãy để bé phát triển theo sở thích, bởi chỉ vài năm nữa con phải học hành nghiêm chỉnh rồi.
Giờ xin nói về mâu thuẫn vợ chồng tôi. Khi phát hiện hiếm muộn, anh khóc rất nhiều, tôi đã mạnh mẽ để tìm tòi rồi một thân một mình vào Sài Gòn kích trứng dù chưa biết anh mổ rồi có tinh trùng hay không. Tôi lúc đó kiểu như muốn chứng minh cho nhà chồng thấy vậy. Ngày đậu bé đầu, bản thân bị lên cơn hen nên đã mất bé. Tôi bị một dạng hen suyễn dị ứng và tâm lý, khi lấy chồng vì một lòng nên đã lỡ xây nhà trên đất nhà chồng, khi có bé tôi muốn ra ở riêng vì không chịu nổi, thường xuyên mất ngủ, khó thở. Từ đây, vợ chồng bắt đầu có khoảng cách. Tôi sinh mổ và chịu khó thể dục nên về dáng nhanh, hầu như sinh lý không thay đổi, đều đáp ứng chồng đầy đủ. Đến khi bé được một tuổi, chồng bắt đầu tránh việc chăn gối. Khi tôi tình cảm anh, lạnh nhạt, hắt hủi. Sau đó anh chỉ việc hưởng thụ, mặc tôi làm gì thì làm. Bản thân thấy mình rẻ rúng nên từ đó tuyệt nhiên không tình cảm, ôm hôn gì chồng nữa.
Một ngày tôi phát hiện anh ngoại tình không phải vì tình dục, bởi anh xưa giờ "chưa đến chợ đã hết tiền". Anh bảo bồ nhẹ nhàng, dịu dàng hơn tôi, rồi tôi cũng cho qua. Đến giờ, tôi vẫn không ôm hôn hay tình cảm gì với anh được nữa. Tôi cảm thấy rất ghê, không có chút cảm xúc gì. Đến nay, vợ chồng tôi đã "tình đồng chí" được 3 năm. Nhìn bé con ngày một lớn, ba mẹ lại kiểu "bằng mặt không bằng lòng" thật sự tôi không nỡ. Sự việc đó như một cú tát cho tôi tỉnh ngộ. Nhìn lại bản thân, ngày xưa tôi từng rất năng lượng, lấy chồng xong lại hết lòng và hết mình vì gia đình, từ bỏ cơ hội thăng tiến, từ bỏ bao dự định để lui về tìm con và hỗ trợ chồng. Cái kết nhận lại quá chua chát với tôi.
Từ đó tôi lên kế hoạch cho một sự ra đi. Tôi bắt đầu thu gom tiền bạc, phát triển bản thân và sự nghiệp. Có thời điểm tôi như vắt kiệt sức khi ôm quá nhiều thứ, vừa học nghiệp vụ vừa học văn bằng hai rồi học cao học. Tôi điên cuồng tìm con đường đi. Bản thân vạch ra kế hoạch ly hôn chồng, giành quyền nuôi con và gom của phòng thân. Rồi tình cờ tôi gặp một người bạn, người đó thức tỉnh tôi, rằng tôi làm vậy có ích kỷ với bé con hay không, tôi đã chọn cho bé có mặt trên đời sao không cho bé một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, như thế là có trách nhiệm với con hay không? Rồi chồng tôi hiếm muộn, dễ gì buông để tôi nuôi con, sau đó sẽ là cuộc chiến tranh giành con, chỉ có bé con của tôi tổn thương nhất. Người bạn cho rằng tôi phải tỉnh táo lại, đừng để sự hận thù che mắt.
Giờ khi mọi thứ đã vào nếp, tôi học sắp xong, công việc thăng tiến, góp đủ tiền phòng thân cho hai mẹ con, cũng là lúc nhìn lại một lần nữa con đường đã đi. Nhìn bé con mỗi ngày một lớn và rất hiểu chuyện, tôi tự trách mình chỉ biết đến cái tôi, vô trách nhiệm trước lựa chọn của chính mình. Bé con của tôi vẫn ngây ngô lắm, nó đang rất vui vẻ, rất ổn khi cha mẹ vẫn có vỏ bọc ấm êm. Rồi tôi chọn cho hôn nhân này một lối đi, cũng là cho bản thân cơ hội biến câu tôi hay nói: "Không có sự lựa chọn nào đúng, phải chứng minh sao cho chọn lựa đó là đúng nhất".
Bản thân đã dịu lại, dịu dàng hơn, quay lại đúng y thời sinh viên nũng nịu, đáng yêu, chăm sóc ngoại hình xinh hơn, cố gắng hết sức để hòa hợp với chồng, cùng xây lại ngôi nhà hạnh phúc. Tôi lại không có bất cứ cảm xúc gì với chồng nữa, bản thân nhận thấy không còn yêu chồng. Quan trọng là chồng tôi vẫn vậy, không hề thay đổi gì. Hôm nay, tôi đã nhắn cho anh: "Tôi chưa bao giờ hồi tiếc vì đã hết mình, hết lòng cho cuộc hôn nhân này. Thế nhưng bên anh đến hiện tại là điều ngu ngốc nhất cuộc đời tôi. Từ nay, xin phép được im lặng và chỉ liên quan đến con" và kèm một bản thỏa thuận hôn nhân. Sau đó tôi khóc, khóc rất nhiều, khóc như năm 2020.
Giờ tôi rất mơ hồ, trống rỗng, mất ngủ thường xuyên. Tôi rất mệt khi phải sống như thế này. Rồi tôi lại tự tát mình cho tỉnh ngộ khi nhìn bé con đáng yêu. Tôi thật sự không biết phải làm sao, mong mọi người cho xin một lời khuyên, một chút kinh nghiệm để vượt qua cơn mê này.
Huyền
https://vnexpress.net/nhan-tin-cho-chong-ben-anh-den-hien-tai-la-dieu-ngu-ngoc-nhat-4805612.html
Nhận xét
Đăng nhận xét