Overcoming the Pain of Losing My Girlfriend Forever

Overcoming the Pain of Losing My Girlfriend Forever


Breaking up can be painful for a time, but the agony of a permanent farewell is a torment that lingers.

I write these lines partly to release my emotions and partly to encourage others to appreciate life and the things around them. She and I met at a time when neither of us expected much from love, partly because we still wanted to experience life, and partly because we had other important things to focus on—work, exploration, fun with friends... She said she didn’t want the pressure of others deciding her life, didn’t want to rush into a decision just because she was of an age when people expected her to marry. She worked rationally but lived carefree and wholeheartedly, admired by many. We shared many experiences, wandered through streets, visited cafes, captured moments together, and even left the city for personal adventures. We told each other about our families, friends, and views on life. At that point, we thought there was nothing left to hide from one another.

Our bond deepened, and we made more and more promises, marking milestones and thinking about our future. Then came the fateful trip—a journey we thought of as a honeymoon since it seemed like it would be hard to take such a trip again. But it turned into the worst nightmare. We had a motorbike accident on a national highway while renting a bike. My mirror got caught on the side of a car, causing me to lose control. I fell, but only suffered minor scrapes, while she was severely injured and passed away.

The image of her in the hospital, being treated and then slipping away, brings me pain, but I couldn't even cry much. Some things feel like an endless nightmare; moments that once seemed the happiest now turn into unforgettable sorrow. All the plans and promises that were left unfinished now feel empty, like I’ve fallen into a deep, dark void.

For about three weeks after she passed, my mind was constantly tense. I couldn’t focus on work, always thinking about how things might have been different if I had been more careful, if I had made different choices... The worst was the day I drank too much coffee and tea, leading to severe anxiety and dark thoughts, considering going somewhere far away to forget everything. I ended up seeing a therapist, but ultimately, I had to face reality. Then, a few days later, one evening, I suddenly felt a sense of lightness, as if the burden had lifted, though the following days I continued to reflect. However, it became much easier to accept. Even though I know I must go on living, and friends advise me to let go of the past, I still need more time to fully regain my peace of mind.

I read psychological articles about the emotional stages of losing a loved one. People typically go through four phases: shock, denial (blaming oneself, guilt), acceptance of reality, and finally, returning to normal life. Speaking or writing about it can help lighten the burden, and over time, the knots in our hearts untangle. Perhaps I need a little more time to return to myself, though I know these memories will stay with me forever.

Life is impermanent. Maybe while we were both caught up in life's experiences, we weren’t clear-headed enough to make safer decisions at a time when everything seemed perfect for a long journey ahead. I only hope that if we meet again someday, we can smile and remember the happy times together as a beautiful part of life’s memories.

Nguyen Nam
---


---

Vượt qua nỗi đau mất bạn gái mãi mãi

Chia tay có thể đau khổ nhất thời, trực tiếp chia ly là nỗi đau ám ảnh, dằn vặt cứ mãi mang theo.

Tôi viết những dòng này, phần vì để trút bỏ tâm sự, vừa là để mong mọi người trân trọng hơn về cuộc sống và những điều xung quanh. Tôi và em quen nhau ở thời điểm cả hai đều không mong đợi nhiều về tình yêu, phần vì vẫn đang muốn trải nghiệm cuộc sống, phần vì đối với hai đứa còn nhiều thứ đáng để bận tâm như công việc, khám phá, niềm vui với bạn bè... Em nói không muốn áp lực của người khác quyết định cuộc sống của mình, không phải vì đến tuổi bị giục lấy chồng mà bắt buộc quyết định vội vàng. Em làm việc rất lý trí nhưng sống vô tư, hết mình, được nhiều người quý mến. Hai đứa cùng trải qua nhiều điều, đi qua những con phố, hàng quán, nắm bắt những khoảnh khắc, cùng nhau rời thành phố để có những trải nghiệm riêng. Chúng tôi còn kể cho nhau về gia đình, bạn bè, quan điểm sống. Tôi và em đã nghĩ chẳng còn ngại ngần với nhau điều gì.

Hai đứa cứ thế gắn bó, hứa hẹn ngày càng nhiều hơn, đã đếm dần qua những cột mốc và nghĩ về cuộc sống sau này. Rồi chuyến đi định mệnh đến, chuyến đi mà nghĩ như tuần trăng mật vì cho rằng sau này sẽ khó có thể đi lại như vậy, lại là chuyến đi ác mộng nhất. Hai đứa bị tai nạn xe máy khi thuê xe di chuyển trên một đoạn đường quốc lộ. Xe tôi bị vướng gương vào một bên xe ôtô rồi loạng choạng. Tôi ngã ra nhưng chỉ bị xây xước nhẹ, còn em chấn thương nguy hiểm và ra đi mãi mãi.

Hình ảnh em cấp cứu trong bệnh viện rồi lặng lẽ ra đi khiến tôi đau đớn nhưng lại chẳng thể khóc nhiều. Có những thứ như một cơn ác mộng kéo dài mãi, có những khoảnh khắc tưởng như là hạnh phúc nhất, cuối cùng lại thành nỗi đau không thể quên. Tất cả những dự định, những hứa hẹn còn dang dở giờ trở nên trống rỗng, bản thân như sụt xuống một hố đen sâu thẳm.

Khoảng ba tuần đầu sau khi em mất, ngày nào đầu óc tôi cũng căng thẳng, không thể tập trung làm việc, luôn có suy nghĩ giá như mình cẩn thận hơn, giá như mình có lựa chọn khác... Đỉnh điểm nhất là vào hôm uống quá nhiều cà phê và trà khiến đầu óc căng thẳng quá độ, nghĩ quẩn, nghĩ phải đi đâu đó xa một thời gian cho quên đi, rồi phải đến gặp bác sĩ tâm lý, cuối cùng tôi vẫn phải đối diện với thực tế. Thế rồi bẵng đi sau đó vài ngày, vào một buổi tối, tự nhiên tôi có cảm giác nhẹ nhàng, không còn nặng nề nữa dù những ngày sau vẫn tiếp tục suy nghĩ, nhưng đã dễ chấp nhận hơn rất nhiều. Dẫu vẫn biết là phải tiếp tục sống, bạn bè cũng khuyên tôi quên đi chuyện cũ nhưng tôi cần thêm thời gian để có thể suy nghĩ thoáng trở lại.

Tôi đọc những bài báo tâm lý về trạng thái cảm xúc khi mất người thân, con người ta sẽ trải qua 4 giai đoạn là sốc tâm lý, phủ nhận (đổ lỗi, dằn vặt), chấp nhận thực tế và cuối cùng là bình ổn trở lại cuộc sống. Khi người ta nói ra hoặc viết ra, có thể làm mọi thứ nhẹ nhàng hơn, những nút thắt cũng được gỡ bỏ dễ dàng theo thời gian. Có lẽ tôi cần thêm một khoảng lặng để trở lại, mặc dù biết những ký ức này sẽ mang theo suốt đời.

Cuộc sống là vô thường, có lẽ trong lúc cả hai đứa bị cuốn vào trải nghiệm cuộc sống đã không đủ tỉnh táo để đưa ra quyết định an toàn hơn trong thời điểm mọi thứ đã trở nên hoàn hảo để đi đến chặng đường lâu dài sau này. Chỉ mong rằng nếu sau này có dịp được gặp lại, cả hai vẫn nở nụ cười, nhớ đến những chặng đường vui vẻ cùng nhau như một phần ký ức đẹp của cuộc sống.

Nguyễn Nam 

https://vnexpress.net/vuot-qua-noi-dau-mat-ban-gai-mai-mai-4780832.html

Nhận xét

Bài đăng phổ biến