Now I can afford lots of delicious foods, but sadly, my parents' teeth have weakened.
Now I can afford lots of delicious foods, but sadly, my parents' teeth have weakened.
In the 90s, my family was very poor. My parents worked hard to provide for my siblings and me, struggling to make ends meet every day.
Seeing my parents’ hardships, we focused seriously on our studies. Any good food was saved for us. By "good," I mean a small fish, a slice of pork, or rice without sweet potatoes mixed in. We were naive back then, blissfully unaware, eating without a care. Sometimes, my parents craved simple treats like pork intestines or fertilized duck eggs, but they wouldn't buy them, saving every penny for our tuition. My parents took up hard labor jobs. Many times, after school, I’d see them eating just boiled vegetables with diluted fish sauce, even mixing it with salt and color to make it look like real fish sauce from the market.
In 1998, I passed the entrance exam for a university in Saigon. My family was thrilled but also anxious, as we couldn’t afford the tuition, and they had to borrow money from everywhere, adding more burdens on my parents' shoulders. Knowing this, I juggled both work and studies, earning a bit to cover my expenses. During summer breaks, though I missed home, I stayed back to work, saving up for the next year’s tuition.
In no time, I graduated and started working, and my younger sibling entered college. Life got a bit easier for my parents, with one less child to support, but things were still tight. My starting salary just covered my expenses, so I couldn't help my parents financially. Looking back, I can hardly believe how our family got through those tough years. Now I own a home in Saigon, have some savings, and my brother is doing well too. My parents have aged, and though we can buy those treats they once longed for, they can’t eat them now because their teeth are weak. I wish I could live closer to them, but they only managed a few years in Saigon, finding it hard to adjust. So, they went back to the countryside to take care of each other. Being far away, we can’t visit often and only send them money monthly, unable to do much more.
I don’t want to preach to anyone, but I want to share this for those who might relate to my experience, and for young people who are lucky enough to be near their parents. Cherish and take care of them because as we grow older, so do they.
---
---
Giờ tôi có thể mua nhiều món ngon, tiếc rằng răng ba mẹ đã yếu
Thập niên 90, gia đình tôi rất nghèo, ba mẹ luôn cố gắng cho anh em tôi ăn học dù chạy ăn từng bữa.
Nhìn thấy được nỗi vất vả của ba mẹ nên anh em tôi chú tâm học hành đến nơi đến chốn. Món nào ngon ba mẹ đều dành cho chúng tôi, nói là ngon nhưng chỉ con cá, miếng thịt heo và cơm không độn khoai lang thôi. Chúng tôi thời đó ngây thơ, đâu biết gì, cứ thế ăn mà không suy nghĩ. Đôi lúc ba mẹ thèm đĩa lòng lợn hoăc hột vịt lộn nhưng không dám mua, để dành tiền đóng học phí cho anh em tôi. Ba mẹ phải đi làm thuê làm mướn cho người ta. Nhiều lúc đi học về, nhìn ba mẹ ăn cơm chỉ có rau luộc chấm nước mắm, nước mắm còn phải pha muối và cho ít màu vào cho giống nước mắm bán ngoài chợ.
Đến năm 1998 tôi đã thi đậu vào trường đại học trong Sài Gòn, gia đình vui lắm nhũng cũng nhiều lo toan vì không có tiền đóng học phí, phải vay mượn khắp nơi, vất vả càng vất vả hơn trên đôi vai của ba mẹ. Tôi biết điều đó nên khi vào trường đã vừa học vừa làm, kiếm thêm tiền trang trải. Mỗi hè tôi nhớ nhà nhưng không dám về, ở lại làm thêm và tiết kiệm tiền để đầu năm đóng học phí.
Thấm thoát tôi cũng ra trường, đi làm, em tôi vào đại hoc, gia đình đỡ vất vả hơn khi không còn lo cho tôi nữa những vẫn khó khăn bởi tôi mới ra trường, lương chỉ đủ chi tiêu, không hỗ trợ được ba mẹ. Giờ nhìn lại khoảng thời gian trước kia, không nghĩ sao gia đình mình có thể vượt qua được khó khăn. Tôi giờ có nhà ở Sài Gòn, ít tài sản để dành và em trai tôi cũng vậy. Ba mẹ đã già, những món ăn ưa thích ngày đó chúng tôi có thể mua được nhưng ba mẹ không ăn được nữa vì răng đã yếu. Tôi muốn ở gần ba mẹ nhưng ông bà chỉ vào được vài năm vì không quen cuộc sống ở Sài Gòn. Ba mẹ về quê sống, chăm sóc nhau. Chúng tôi ở xa không thể về thường xuyên được, chỉ gửi tiền chi tiêu hàng tháng cho ông bà, không phụng dưỡng được nhiều.
Tôi không dám khuyên ai, chỉ chia sẻ cho những bạn có hoàn cảnh như mình, hay những bạn trẻ khi được ở gần cha mẹ thì cố gắng chăm sóc họ, bởi ta càng lớn thì cha mẹ càng già đi.
Hồng Hà
https://vnexpress.net/gio-toi-co-the-mua-nhieu-mon-ngon-tiec-rang-rang-ba-me-da-yeu-4810141.html
Nhận xét
Đăng nhận xét