My wife shared a post on social media that devastated me
My wife shared a post on social media that devastated me.
The post described a woman who, right after her child got accepted into university, handed her husband divorce papers, leaving him in complete shock.
I enjoy this column because I learn a lot from the diverse life situations and the multifaceted opinions of readers from different backgrounds and age groups. Being an introvert, I never thought I would become a character in such stories. But in reality, “The thing you fear the most is what you will have to face and resolve to grow,” a saying I often share with my students during lectures at universities, now rings true for me.
Unwillingly, I became part of the story: "Parents-in-law hold the title of the house we live in." The post was published in early December 2020. Just two weeks later, my wife announced that she would take our less-than-two-year-old child and move out, which she did soon after we relocated from a small house in an alley to a fully equipped four-story home in a well-planned urban area near the university village—despite my and my family’s opposition.
I was stunned by her decision but thought this could be a time for both of us to reflect, so I decided not to message or contact her, even though I was very anxious to know how she and our child were doing. About a week later, she sent a video of our daughter refusing to sleep and crying for her dad, with a message that read: “Dad’s heart is truly made of stone,” which pierced my heart. Visiting my daughter, I watched her ravenously eat fried rice and peek at the TV in the opposite room, and my heart ached.
Whenever my wife had to work on weekends or night shifts, she would bring our child home to stay. I took my daughter out to many places, trying to compensate for her and also to comfort myself. My wife asked for more than 200 million VND to live on. I agreed to double the amount on the condition that she would go to the notary office to confirm that she would not be involved with my assets or any debts I might incur in the future. She asked why, and I replied that it was so we wouldn’t be a burden to each other anymore and could focus on building wealth. After that, she never brought it up again.
After a month, I told her to come back home with our child to celebrate the upcoming Tet holiday. When she moved out, the landlord kept two months’ worth of deposit due to contract violations and penalties because our child had drawn on the walls. That Tet, I still went back to my hometown with her and our child as usual. I promised her that if we united as a couple, we would create assets worth a hundred times the house under my mother’s name. She said she only wanted a house of her own, and I told her it was within reach. I then asked her to look for houses and land as she liked. She found a few houses in convenient locations near her workplace, and we went together to check them out. With over 600 million VND in hand, I placed a deposit on a housing project for professionals: a two-story, shell-completed house on a paved street, with underground wiring and a park nearby, located in a town with easy access to transportation, priced at 2.2 billion VND.
After two years of dealing with the COVID-19 pandemic, while others were working on economic recovery, we had to pay interest on a 1.5 billion VND loan (I negotiated with the bank to avoid a nearly 20 million VND insurance package). I let my wife hold sole ownership of the house title to make her happy. With the debt to repay, I put her in charge of the account for paying the interest and principal, aiming for her to understand the pressure I had experienced when borrowing money from the bank to invest in real estate. Initially, we each contributed 50%, while I covered our child’s education and living expenses. Later, I increased my contribution to 70%.
When interest rates soared unexpectedly, my wife offered to handle our child’s school fees and grocery expenses while I managed the bank debt. I said nothing, doing my best to juggle the debt, but I still paid all fixed utility bills: electricity, water, internet, trash, gas, oil, rice, fish sauce, detergents, and repairs or maintenance for the house and vehicles as before. The financial pressure caused me to lose sleep frequently, stay up late, and smoke. After just one year, my hair had turned significantly gray (previously, only a few strands had appeared when I was under extreme stress).
Then my wife got pregnant with our second child. I couldn’t give her the same attention as I did with our first, but I tried my best to ensure she didn’t have to worry about money, even though I occasionally had to take out emergency loans through credit cards to maintain our living costs. Fortunately, my mother helped by cleaning the house and growing vegetables, raising chickens, ducks, and pigeons in the vacant areas around the house, which eased a lot of the pressure. Eventually, things got better when my income increased through orders worth tens to hundreds of millions of dong for precision laboratory equipment I made and consulting services I provided to factories.
At the beginning of 2024, a colleague lent me nearly 2 billion VND to pay off old debts and transfer them to another bank with half the interest rate. The surplus after paying off the old debt was used to complete the house for rental income to offset the loan repayments. My mother helped by lending her land title for the four-story house as collateral, while the new title in my wife’s name was released. She also sold all her gold from 2023 to help me purchase components and materials for manufacturing equipment to sell to clients.
I thought our lives would settle into peace, but my wife seemed increasingly dissatisfied. She frequently vented on social media about how hard her life was, how she couldn’t travel like she used to when she was single, or how she missed being close to her parents. I assumed it was because of the hormonal changes from pregnancy, so I didn’t say anything, not wanting to upset her.
When she was seven months pregnant, she insisted on taking our four-year-old daughter to her hometown for Tet. I weighed the pros and cons and promised that after the baby turned one, we could all visit. She remained adamant, so I reluctantly gave in, although I felt extremely uncomfortable. After the baby turned one in 2024, she again expressed the desire to go home for Tet with her family. I explained that our finances were difficult and that we had already gone back the previous year, suggesting we stay home this time to celebrate with my parents and visit those who had supported us.
My wife begrudgingly stayed but behaved as if she were a guest, not cleaning the house or cooking meals. My mother only offered a chicken on the evening of New Year’s Eve, and the subsequent days, she prepared vegetarian dishes. Even though the fridge was still stocked with plenty of meat, fish, and traditional holiday foods, my wife complained about having to eat vegetarian during the holidays. Then our eldest daughter whispered to her, asking why we couldn’t visit her grandparents, saying: “Tet is for family reunions. Mom has parents too, so why can’t we visit them, Dad?” This bothered me greatly, but I held my tongue, promising that from now on, they could go home for Tet if they wished. I wouldn’t stop them anymore.
On the first day of Tet, my wife demanded to leave, claiming that her brother had given her money to support the trip. My wife’s brother, who had dropped out of university and worked as a laborer for a year, had been working in the Philippines at an online gambling company. He sent money home, saying he could earn it in just a few days. I strongly opposed using his money, urging my wife to respect how hard it was for him to earn it. I told her that even if he sent the money, it should not be spent; it should be saved for emergencies, especially when working abroad.
This year, my work has been challenging, but I’ve been trying to overcome the difficulties, presenting myself as if everything is fine and improving.
What truly devastated me was when my wife shared a post by someone on social media that received thousands of likes, shares, and comments, mostly from women. In the post, the woman said that her husband, aside from being the father of their children, hadn’t contributed anything because he hadn’t given her any money for several months. The truth is, over the past five years, I haven’t given my wife more than 100 million VND, as I have been deeply in debt. But does that mean all my efforts and struggles have been for nothing?
I felt like telling my wife: “If you feel that you made the wrong choice and that your current husband is a useless failure, be brave and set us free so we can each find our own happiness now. Don’t use the children as a shield for a fake happiness. It’s better for us to remain friends and co-parent our children than to pretend. Once they grow up, they will understand.”
If my wife truly thinks and plans to act like that woman in the post, I will make the most important decision of my life. Being freed from these burdens and financial pressures, I will fully pursue my dreams and plans to become wealthy and contribute to society in the way I’ve always wanted.
Before getting married, I had built a reputation as a respected expert in my field. I was invited to lecture at top technical universities, appeared twice on television, and had many articles published in major newspapers. After getting married, I spent more time on family matters and didn’t contribute much to the community, which made me feel utterly useless. The positive energy within me has dissipated, and I feel like a shadow of my former self. Writing this down has lifted a weight off my shoulders. Thank you all for taking the time to read my story.
Phan Thanh
---
---
Vợ chia sẻ bài của một người trên mạng xã hội khiến tôi suy sụp
Bài viết của người đó kể về người phụ nữ sau khi con vừa đỗ đại học đã đưa đơn ly dị trước sự ngỡ ngàng của người chồng.
Tôi thích chuyên mục này vì học hỏi rất nhiều từ các tình huống đa dạng trong cuộc sống cùng ý kiến đa chiều của độc giả thuộc nhiều lứa tuổi, thành phần khác nhau. Là một người hướng nội, tôi không nghĩ mình sẽ trở thành nhân vật được nhắc đến ở đây, thực tế là: "Thứ bạn sợ hãi nhất sẽ là thứ bạn phải đối diện và giải quyết nó để trưởng thành hơn", câu nói mà tôi từng nói với các học viên của mình trong những lần chia sẻ tại các trường đại học lại đúng với tôi trong trường hợp này.
Tôi bất đắc dĩ có mặt trong câu chuyện: "Bố mẹ chồng đứng tên khi mua nhà cho chúng tôi ở cùng". Bài viết được đăng vào đầu tháng 12 năm 2020. Chỉ hai tuần sau bài viết, vợ thông báo sẽ đưa con chưa đầy hai tuổi dọn ra ngoài ở và thực hiện ngay sau khi gia đình chuyển từ khu nhà cấp 4 trong hẻm, sang nhà 4 tầng có đầy đủ tiện nghi trong khu đô thị được quy hoạch khang trang gần làng đại học; bất chấp sự phản đối của tôi và gia đình.
Tôi ngỡ ngàng trước quyết định của em, nhưng nghĩ đây sẽ là khoảng thời gian để cả hai tĩnh tâm suy nghĩ lại, nên tôi quyết không nhắn tin hay liên hệ gì mặc dù rất muốn biết vợ con sống ra sao. Khoảng một tuần sau, em gửi video con gái không chịu ngủ, khóc đòi ba kèm theo lời nhắn: "Lòng dạ ba thật sắt đá" khiến tim tôi đau nhói. Đến thăm con, nhìn thấy cháu ngấu nghiến xúc cơm chiên và thập thò xem trộm tivi của phòng đối diện mà lòng tôi thắt lại.
Mỗi lần vợ đi làm thêm cuối tuần hay trực đêm đều mang con về gửi, tôi đưa con đi chơi nhiều nơi để cố bù đắp cho cháu cũng như an ủi mình. Vợ muốn tôi đưa hơn 200 triệu đồng để sinh sống. Tôi đồng ý trả gấp đôi số đó với điều kiện em phải ra phòng công chứng xác nhận không liên quan đến tài sản và những khoản nợ của tôi sau này. Em hỏi để làm gì? Tôi trả lời rằng để không còn là gánh nặng của nhau, còn tập trung làm giàu. Sau đó em không đề cập đến việc này nữa.
Được một tháng tôi nói hai mẹ con về nhà ở và đón Tết sắp tới. Khi dọn về chủ nhà giữ luôn hai tháng tiền cọc vì vi phạm hợp đồng và phạt do bé vẽ lên tường. Tết năm đó tôi vẫn cùng mẹ con em về quê như bình thường. Tôi hứa với em, nếu vợ chồng đồng lòng sẽ làm ra tài sản gấp trăm lần căn nhà đứng tên mẹ. Vợ bảo chỉ cần một cái nhà riêng thôi, tôi nói sẽ có ngay trong tầm tay. Rồi tôi bảo vợ tự đi tìm nhà, đất theo ý em muốn. Vợ chọn được một số căn ở vị trí gần nơi làm việc với giá hợp lý, tôi đi cùng vợ xem vài chỗ. Với số tiền hiện có hơn 600 triệu đồng, tôi đặt cọc vào một dự án nhà ở cho chuyên gia, căn nhà hai tầng hoàn thiện phần thô với đường nhựa, điện âm, có công viên gần giao thông thuận tiện ở thị xã với giá 2,2 tỷ đồng.
Sau hai năm dịch Covid, trong lúc mọi người tìm cách phục hồi kinh tế thì chúng tôi phải trả khoản lãi vay 1,5 tỷ đồng (tôi đã đàm phán với ngân hàng để không phải mua gói bảo hiểm gần 20 triệu đồng). Tôi để vợ một mình đứng tên căn nhà để cho em vui. Với khoản nợ phải trả, tôi để em làm chủ tài khoản trả lãi và nợ gốc chỉ với mục đích để em hiểu được áp lực mà tôi từng trải qua khi vay ngân hàng để đầu tư bất động sản. Thời gian đầu tôi và vợ mỗi người góp 50%, tiền ăn học của con và sinh hoạt gia đình tôi lo. Sau này tôi nâng mức đóng góp lên 70%.
Cho đến khi lãi suất tăng đột biến, em nói để em lo học phí cho con và mua đồ ăn, còn tôi lo khoản nợ ngân hàng. Tôi không nói gì, cố gắng xoay xở để trả nợ nhưng mọi hóa đơn sinh hoạt cố định như: điện, nước, internet, rác, ga, dầu, gạo, mắm muối, các chất tẩy rửa..., sửa chữa, bảo dưỡng xe cộ, máy móc trong nhà tôi vẫn chi trả như trước. Áp lực tiền bạc khiến tôi thường xuyên mất ngủ, hay thức đêm và hút thuốc. Chỉ sau một năm, tóc tôi đã bạc đi nhiều (trước đây khi căng thẳng lắm mới xuất hiện một vài sợi).
Rồi em có thai bé thứ hai, tôi không quan tâm được nhiều như bé đầu nhưng cũng cố gắng để em không phải suy nghĩ nhiều về tiền bạc, vì thế có những lúc tôi phải vay nóng qua thẻ tín dụng để duy trì chi phí cuộc sống. Cũng may có mẹ tôi hỗ trợ dọn dẹp nhà cửa, trồng các loại rau, nuôi gà, vịt, bồ câu... ở những khoảng đất trống cạnh nhà nên cũng đỡ được nhiều áp lực. Rồi khó khăn cũng vơi bớt khi tôi có thu nhập tăng thêm từ những đơn hàng từ vài chục đến vài trăm triệu đồng đến từ việc chế tạo các thiết bị thí nghiệm chính xác và tư vấn cho các nhà máy.
Đầu năm 2024 tôi được một người anh trong nghề cho mượn gần 2 tỷ đồng để trả món nợ cũ đồng thời chuyển sang ngân hàng khác với lãi suất chỉ bằng 1/2. Số tiền dư ra sau khi trả nợ cũ, tôi dùng hoàn thiện nhà với mục đích cho thuê để giảm chi phí lãi, gốc ngân hàng. Trong chuyện này mẹ tôi đã cho mượn sổ đỏ căn nhà 4 tầng để thế chấp, còn sổ mới đứng tên vợ được rút ra. Mẹ còn bán hết vàng từ năm 2023 để giúp tôi mua linh kiện và vật tư làm thiết bị bán cho khách.
Những tưởng cuộc sống cứ yên bình trôi qua, vợ lại tỏ vẻ không hài lòng. Em thường xuyên lên mạng xã hội than thở về sự vất vả của mình, không được đi phượt như thời độc thân, không được gần cha mẹ... Tôi nghĩ có lẽ em đang mang bầu nên tâm sinh lý thay đổi, tôi không nói gì để không ảnh hưởng tới em bé.
Khi mang thai 7 tháng, em đòi đưa cả bé lớn 4 tuổi về quê ăn tết, tôi đã phân tích thiệt hơn hết mức và hứa để qua năm con gần một tuổi rồi cả nhà về cũng được. Vợ kiên quyết không chịu nên tôi đành chiều ý em, mặc dù trong lòng rất khó chịu. Qua năm 2024, bé trai được gần một tuổi, em lại tỏ ý muốn về quê ăn tết với gia đình. Tôi nói rằng kinh tế rất khó khăn, hơn nửa năm trước về rồi, năm nay ở đây ăn tết với ông bà và đi chúc tết, tri ân những người đã cộng tác và giúp đỡ mình.
Vợ miễn cưỡng ở lại, tâm thế giống như người ở trọ, nhà cửa không dọn dẹp, cơm nước không nấu. Mẹ tôi chỉ cúng gà đêm 30, còn mấy này sau bà cúng đồ chay. Trong tủ lạnh vẫn còn ê hề thịt cá, giò chả..., vợ than ngày tết mà phải ăn chay, rồi con gái lớn lại nhỏ to đòi về với ông bà ngoại, cháu nói: "Tết đoàn viên, mẹ cũng có cha mẹ mà sao không được về hả ba" khiến tôi rất phiền lòng nhưng cũng ráng nhẫn nhịn, bảo từ nay về sau tết nào cũng cho về, chẳng giữ làm gì.
Mùng một em lại đòi về, nói đã có tiền của cậu em tài trợ. Em trai của vợ sau khi bỏ học đại học về quê làm công nhân một năm, tôi khuyên nhủ không được. Sau đó em xin gia đình được đi học lại nhưng cũng chưa tốt nghiệp, tiếp tục sang Philippines làm cho công ty đánh bạc trực tuyến. Vợ nói: "Số tiền về, cậu chỉ làm vài ngày là kiếm được". Tôi kiên quyết phản đối, bảo vợ: "Hãy trân trọng những đồng tiền đó, em nó có gửi cũng không được phép tiêu, đất khách quê người, những lúc nguy cấp có cái mà dùng". Năm nay công việc của tôi không thuận lợi nhưng vẫn cố gắng vượt qua, cố tỏ ra với mọi người rằng mọi thứ ổn và đang đi lên.
Có một việc khiến tôi suy sụp hoàn toàn, đó là việc vợ tôi chia sẻ về bài viết của một người trên mạng xã hội, được hàng ngàn lượt like, chia sẻ và comment, đa phần là phụ nữ. Trong bài viết, chị này cho rằng người chồng ngoài việc làm cha của con chị thì chẳng có bất cứ một đóng góp gì vì hàng tháng không đưa tiền cho chị ta. Thực ra trong 5 năm vừa qua tôi cũng chưa đưa cho vợ quá 100 triệu đồng vì bản thân còn thiếu nợ rất nhiều. Nhưng tôi nghĩ, không lẽ vì vậy mà những cố gắng, khổ tâm của mình đổ đi hết hay sao?
Tôi định nói thẳng với vợ: "Nếu nhận thấy sự lựa chọn của mình là sai lầm, thấy người chồng hiện tại là kẻ bất tài vô dụng, hãy mạnh mẽ giải thoát cho nhau để tìm hạnh phúc riêng ngay bây giờ. Đừng lôi các con ra để làm bình phong cho một thứ hạnh phúc giả tạo, không sống cùng nhau nhưng coi nhau như những người bạn trong việc chăm sóc con cái còn tốt hơn. Sau này các con lớn, tự khắc chúng sẽ hiểu".
Nếu vợ thực sự có suy nghĩ và định hành động như bài viết kia, tôi sẽ có quyết định quan trọng nhất cuộc đời mình. Được giải phóng khỏi những ràng buộc và áp lực nợ nần, tôi sẽ toàn tâm theo đuổi ước mơ và kế hoạch làm giàu cho bản thân, đem lại giá trị cho xã hội mà mình mong muốn.
Trước khi lập gia đình, tôi tạo dựng được hình ảnh là một chuyên gia có uy tín trong ngành, được nhiều trường đại học ngành kỹ thuật hàng đầu mời giảng dạy, từng xuất hiện hai lần trên sóng truyền hình, có nhiều bài viết đăng trên những tờ báo lớn. Sau này vì dành thời gian cho gia đình nên chưa đóng góp được gì nhiều cho cộng đồng, tôi cảm thấy mình thật vô dụng. Năng lượng tích cực tiêu tán, tôi sống như một cái bóng của chính mình trong quá khứ. Viết ra những dòng tâm sự này tôi thấy nhẹ lòng hơn, xin cảm ơn các bạn đã dành thời gian cho những chia sẻ của tôi.
Phan Thàn
https://vnexpress.net/vo-chia-se-bai-cua-mot-nguoi-tren-mang-xa-hoi-khien-toi-suy-sup-4769791.html
Nhận xét
Đăng nhận xét