My parents call me ‘the odd one’ because I’m 30 and still won’t get married.
My parents call me ‘the odd one’ because I’m 30 and still won’t get married.
When I’m around men, I feel bothered, I don’t like taking care of children, I’m content living alone, yet my parents insist that I must get married.
I’m a woman, almost 30 years old this year, still single and with no plans of getting married or having children. In fact, I’ve told my parents many times that I don’t like men. Honestly, just seeing men makes me feel a little uncomfortable. Whenever a man tries to approach me romantically, I just want to distance myself immediately.
Personally, I don’t want to worry or take care of anyone. Simply because I can’t even take care of myself properly, so how could I take on someone else? I don’t have the slightest desire for romantic love, nor am I waiting for a husband to look after me.
I dislike the idea of giving birth and raising children even more. When I play with the kids at home, I can only stand it for an hour or two at most. Just imagining having to take care of a child all day long makes me want to bow out. With such thoughts, how could I ever be ready to marry, have children, and take care of them?
I just want to do everything on my own or with my sister and a close friend. Other than that, I don’t enjoy going out, grabbing coffee to chat with colleagues, or traveling here and there... In short, I live focused on myself and I’m content with having my sister by my side, and that’s it.
But my parents don’t think the same way. Seeing the way I live, my father yells, “You’re such a weirdo.” My mother tries to advise me endlessly, “I gave birth to you, you’re healthy, I just want you to have a stable family...” Hearing these words, I feel sad, but what can I do?
Parents give birth to their children, but everyone has their own personality. How can I just close my eyes and marry someone just to please my parents? But wouldn’t that be unfair both to that person and to myself? If I end up suffering from marrying someone just to satisfy others, will those who pressured me—my parents, relatives, neighbors—take responsibility for my unhappiness?
That’s why, for the past ten years, I’ve determined that if I don’t get married, I’ll have to fend for myself. Even if this path turns out to be difficult, at least it’s one I’ve chosen. That’s better than living a life of misery because of someone else’s pressure.
M. Linh
---
---
Bố mẹ gọi tôi là 'đứa lập dị' vì 30 tuổi không chịu lấy chồng
Tôi ở cạnh đàn ông là thấy phiền, không thích chăm trẻ con, hài lòng với cuộc sống một mình, nhưng bố mẹ nhất định bắt phải lấy chồng.
Tôi là phụ nữ, năm nay gần 30 tuổi, vẫn đang độc thân và chưa có ý định lấy chồng, sinh con. Thực ra, tôi từng nhiều lần nói thẳng với bố mẹ rằng mình không thích đàn ông. Thực sự, cứ nhìn thấy đàn ông là tôi thấy hơi khó chịu. Hễ bạn nam nào ngỏ ý tiếp cận theo kiểu quan hệ yêu đương nam nữ là tôi muốn né xa ngay.
Cá nhân tôi không muốn phải bận tâm, chăm lo cho ai cả. Đơn giản vì tôi lo cho bản thân mình còn chưa xong thì đèo bòng kiểu gì? Tôi cũng không có chút nào ham muốn yêu đương và chẳng hề trông chờ có một tấm chồng để chăm sóc lại mình.
Tôi lại càng không thích sinh đẻ và nuôi dạy trẻ con. Tôi chơi với trẻ con ở nhà cũng chỉ được khoảng một, hai tiếng là cùng. Cứ nghĩ cảnh mình phải chăm trẻ tối ngày thì có lẽ tôi xin kiếu. Với suy nghĩ như thế thì làm sao tôi sẵn sàng lấy chồng, sinh con rồi chăm con được?
Tôi chỉ muốn làm mọi thứ một mình hoặc với chị gái và một người bạn thân. Ngoài ra, tôi không thích đi chơi, đi cà phê tám chuyện với đồng nghiệp, đi du lịch đây đó... Tóm lại, tôi chỉ sống tập trung cho mình và hài lòng khi có chị gái đồng hành, vậy thôi.
Nhưng bố mẹ tôi thì không nghĩ vậy. Chứng kiến cách tôi sống, bố chửi: "Cái thứ lập dị". Mẹ tôi cũng hết lời khuyên nhủ: "Mẹ sinh các con ra, chân tay lành lặn, chỉ mong có gia đình yên ổn...". Tôi nghe những lời ấy cũng thấy não lòng nhưng biết làm sao đây?
Cha mẹ sinh con, trời sinh tính, không lẽ tôi nhắm mắt lấy đại một người cho vừa ý cha mẹ? Nhưng làm thế chẳng phải vừa tội cho người ta, vừa bất công cho chính bản thân tôi hay sao? Rồi đến lúc tôi nhận hậu quả, sống khổ vì lấy đại một tấm chồng, thì những người thúc giục tôi cưới xin trước kia như cha mẹ, họ hàng, làng xóm, liệu có ai chịu gánh thay tôi không?
Thế nên, từ mươi năm nay, tôi đã xác định là nếu đã không lập gia đình thì sau này tự "bơi", tự lo cho thân mình. Nếu con đường này có khổ đến đâu chăng nữa thì cũng là do tôi tự lựa chọn. Ít nhất như thế còn đỡ hơn kiểu sống khổ vì bị người khác ép.
M Linh
https://vnexpress.net/bo-me-goi-toi-la-dua-lap-di-vi-30-tuoi-khong-chiu-lay-chong-4805323.html
Nhận xét
Đăng nhận xét