My husband doesn’t like my father, so I can’t bring him to live with us.

My husband doesn’t like my father, so I can’t bring him to live with us.


I don’t want any tension between my husband and me over this matter, so I’ll wait until my father gets older and really needs someone to take care of him before making any decisions.



I am the author of the article "My father doesn’t work, and he asks me for money every month." I’ve read all the comments and thank the readers for their concern about my situation.


Some suggested I bring my father to the city where I live to help him escape his drinking environment and find him a job as a security guard. First of all, I’d like to clarify that I am a woman. I have thought about having my father live with me—I really want that, actually—because during the Covid pandemic, he lived with me, took care of my child, had nutritious meals every day, drank just one beer with each meal, and was healthy, gained weight, and had a very peaceful, healthy lifestyle.


But my husband doesn’t want my father to live with us. He doesn’t like my father, treats him with a sense of formality, doesn’t care much for him, and everything concerning my father falls on me. My father is not yet old enough that I need to bring him to live with us for health reasons. But with my husband’s personality, even when my father does get old and weak, I think he would prefer hiring a caregiver rather than bringing him to live with us for care. My husband, although somewhat selfish in this matter, is still a good person in many other ways. I don’t want any conflict between us over this, so I’ll wait until my father is older and needs care before making further plans.


As for the suggestion to find him a security job, I’m not too confident about it because my father is not very diligent. When he lived with my mother, she once got him a security job at the school where she taught, but he drank too much, couldn’t do the job, got into arguments, and would leave work if invited to social events. So, I don’t feel secure about finding a job for him now.


Another comment suggested that I should be more filial to my mother since she played a bigger role in raising me. Regarding my mother, I didn’t mention her in this article because it’s focused on my father, but since a reader asked, I’ll share more. When I finished ninth grade, my mother remarried, but again, she chose a man who didn’t improve her life. He was a driver but wasn’t diligent, didn’t make money, and was prideful. By now, I’m sure readers are also feeling exasperated. My life hasn’t been easy, and there’s much more that I’d rather not get into.


I worked hard in my studies to break away from my family. I knew how to earn money while I was still in university. By my final year, I was working to support myself and even sent money home for my mother to buy a motorbike. At the same time, my mother was scammed and ended up in debt, with high-interest loans piling up. I helped my mother pay off her debts. The pawnshop took my motorbike, and I even sold my laptop to help her. Some days, I was utterly hopeless. For many years, I bore the burden of my family’s problems until I got married. My husband helped pay off my mother’s debt as well. After some time, my mother was able to get out of debt and now lives a peaceful, quiet retirement.


I realize that I have carried a heavy burden for my parents, doing everything on my own, and I’ve had to work very hard to get where I am today. My husband has been good in helping with my mother’s debts, and that’s why I respect him and his wishes.


I acknowledge many people’s advice that my father won’t change and won’t be able to earn any money. I will continue to care for him as a dutiful daughter, but I will be more resolute in certain matters. I’ll provide him with enough for basic living expenses, health care, clothing, and medication, but I won’t give him access to a vehicle if he drinks, won’t buy him a new one, and won’t fulfill excessive requests. I sincerely thank everyone for their advice. I especially want to express my sympathy to those in similar situations. Best regards.


Trần An



---


Chồng không thích bố vợ nên tôi không thể đón ông lên sống cùng


Tôi không muốn vợ chồng căng thẳng về việc này nên để tới khi nào bố già hơn nữa và cần người chăm sóc, tôi sẽ tính toán sau.


Tôi là tác giả bài viết "Bố không chịu đi làm, tháng nào cũng xin tiền tôi". Tôi đã đọc hết bình luận và cảm ơn độc giả đã quan tâm tới bài viết của tôi.


Có ý kiến khuyên tôi đưa bố về thành phố tôi đang sống để bố tránh môi trường hay rượu chè, xin việc làm bảo vệ cho bố. Trước hết xin được chia sẻ tôi là nữ. Tôi từng nghĩ đến việc muốn bố ở cùng, rất muốn là đằng khác, vì khoảng thời gian dịch Covid, ông sống cùng tôi, trông con cho tôi, ngày ngày ăn uống đầy đủ, mỗi bữa ăn uống một cốc bia, bố khỏe, béo lên, cuộc sống lành mạnh bình yên vô cùng.


Nhưng chồng tôi không muốn bố sống cùng, anh không thích bố, đối đãi cảm giác khách sáo, không quan tâm nhiều, mọi thứ đều là tôi quan tâm đến bố. Bố lại chưa tới mức già yếu để tôi đón về vì lý do sức khỏe, mà với tính cách của chồng tôi, kể cả khi già yếu chắc cũng chỉ muốn thuê người chăm chứ cũng không muốn đón bố xuống sống cùng chăm sóc. Chồng tôi dù tính cách có phần ích kỷ vậy nhưng vẫn là một người tốt vì nhiều yếu tố khác. Tôi không muốn vợ chồng căng thẳng về việc này nên để tới khi nào bố già hơn nữa và cần người chăm sóc, tôi sẽ tính toán sau.


Còn về việc xin làm bảo vệ, tôi không tin tưởng cho lắm vì bố không phải người chăm chỉ chịu khó. Ngày còn sống với mẹ, mẹ từng xin cho làm bảo vệ của trường nơi mẹ dạy học, nhưng rượu chè vào không làm việc được, còn gây gổ cãi nhau, thời gian đang làm mà được rủ đi đám nọ đám kia là bỏ đi luôn. Vậy nên xin việc cho bố cũng không thấy an tâm.


Một bình luận nữa là tôi nên báo hiếu mẹ nhiều hơn vì mẹ đã nuôi tôi lớn khôn có công sức nhiều hơn. Về mẹ, tôi không chia sẻ vì bài này chỉ tập trung vào bố, nhưng có ý kiến hỏi thăm của độc giả nên tôi xin chia sẻ thêm. Năm tôi học hết lớp chín, mẹ tái giá nhưng lại tiếp tục chọn một người không có khả năng khiến cuộc sống của mẹ tốt đẹp hơn. Người đó làm lái xe nhưng cũng không chăm chỉ, không kiếm ra tiền, sĩ diện. Đọc đến đây, chắc độc giả cũng ngán ngẩm phải không. Bởi vậy cuộc sống của tôi không dễ dàng, có nhiều chuyện tôi không muốn kể ra thêm nữa.


Tôi cố gắng học hành lớn khôn, thoát ly gia đình, biết kiếm tiền khi còn học đại học, năm cuối đại học tự đi làm nuôi lấy mình, còn gửi tiền về cho mẹ mua xe tay ga. Cùng thời điểm này, mẹ bị lừa dẫn tới nợ nần, sau đó nợ bên lãi cao, lãi mẹ đẻ lãi con quay cuồng. Tôi giúp mẹ trả nợ, từng bị bên cầm đồ lấy xe máy, chiếc laptop cũng bán cho mẹ, có những ngày tuyệt vọng đến vô cùng. Nhiều năm gồng gánh cho tới khi lập gia đình. Chồng tôi cùng giúp trả nợ cho mẹ. Một thời gian sau, mẹ thoát cảnh nợ nần và có cuộc sống nghỉ hưu bình yên, nhẹ nhàng như bây giờ.


Tôi tự nhận thấy mình nặng gánh cha mẹ, mọi thứ tự thân và phải cố gắng rất nhiều để có được cuộc sống như bây giờ. Chồng tôi cũng tốt khi cùng giúp đỡ trả nợ cho mẹ. Vì vậy tôi tôn trọng anh và mong muốn của anh.


Tôi xin được tiếp thu ý kiến của nhiều người, xác định bố sẽ không thay đổi, cũng chẳng làm được gì kiếm ra tiền. Tôi vẫn sẽ quan tâm đến bố, giữ đạo hiếu của người con, nhưng có những thứ tôi sẽ cương quyết hơn. Tôi sẽ chu cấp cho bố mức sinh hoạt vừa đủ, lo cho sức khỏe, quần áo, thuốc thang, không lấy xe ra nếu bị bắt lái xe khi có rượu bia, không mua xe mới, không đáp ứng những yêu cầu khác nếu quá. Xin được cảm ơn các ý kiến đóng góp của mọi người. Đặc biệt tôi xin gửi lời chia sẻ, cảm thông với những người có cùng hoàn cảnh. Trân trọng.


Trần An


https://vnexpress.net/chong-khong-thich-bo-vo-nen-toi-khong-the-don-ong-len-song-cung-4804198.html

Nhận xét

Bài đăng phổ biến