My ex-boyfriend is spreading rumors that I slept with many people to earn a high salary.

My ex-boyfriend is spreading rumors that I slept with many people to earn a high salary.


I want to open up to someone, but when I remember everything he did to me, I feel a chill and lose interest in getting to know anyone else.


At 18, during my first year of university, I met and fell in love with my ex. In the beginning, we were like any other couple, going out, eating, and spending time together, but our peaceful time only lasted for about six months. He participated in a volunteer program organized by the school and met another girl. That's when our relationship started getting complicated. While he was volunteering, our nightly conversations became much less frequent. I'd text him, and it would take him a long time to reply, often with short, curt responses. Then he'd say he was tired and didn't want to talk anymore, yet he'd still be online posting pictures. When I confronted him, he wanted to break up. I don’t know why, but at that time, I cried, begged, and even apologized.


After returning from the volunteer program, he continuously compared me to that girl: "You’re not better than her at all, except maybe you're a bit better academically," or, "She's better than you in every way, why can’t you be more like her?" Many times, he'd text her right in front of me. When I got jealous, he'd say, "I don’t get jealous of your guy friends, so you have no right to be jealous of her." Not just her, he constantly compared me to other girls. When he liked a girl, he’d say, "She’s way prettier than you," or when he didn't like a girl, he’d say, "She’s uglier than you." Despite all the comparisons, I didn’t break up with him; I stubbornly stayed, and my self-esteem kept sinking.


He never acknowledged my efforts or strengths, no matter how hard I tried. He’d only criticize me, saying things like, "You think you’re good just because you know a little English? If you're that good, come study here" (I studied languages, and he studied engineering). Whenever I scored high on exams or tests, I’d excitedly share the news, but all I got was a sneer: "You only study English, if you can’t even do that, then forget it." I don’t know why, but the more time I spent with him, the more I felt brainwashed. He constantly compared me to the girls he met, always saying I wasn’t beautiful enough, not energetic, not this or that. Eventually, I genuinely believed I was worthless, undeserving of love, and became obsessed with the idea that I was hideous, so much so that I couldn’t leave the house without wearing a mask, fearing that others would see my face.


Aside from the comparisons, now that we’ve broken up, I’ve realized how badly he treated me back then. After some time in the relationship, he gave me his old phone as a birthday gift, while he used a new one. I used that phone for a while. I remember clearly, it was the end of August 2015, we had a huge argument. The next afternoon, I went out with a friend to unwind, and unfortunately, I had my phone snatched. My friend called him to let him know. That evening, he didn’t say a word to me. The following afternoon, after class, we were talking, and he didn’t even ask if I was okay after the phone was stolen. The first thing he asked was, "Who told you to go out and get your phone stolen?" I profusely apologized, admitting that I was careless.


The entire ride home, he berated me, saying, "Who told you to be so reckless and go out just to get your phone stolen? Couldn’t you just stay home? Do you even know how much that phone cost?" I tried to reconcile, but every time I reached out to touch him, he’d push my hand away. When I stubbornly hugged him, he yelled at me right in the middle of the street, "Take your hands off me." This incident haunted me for a long time, even after we broke up. Sometimes, I still dream of him yelling at me, and when I wake up, I feel terrified as if it had just happened yesterday.


He was never chivalrous. Whenever we went out, he never held my hand. If I tried to hold his, he’d shake it off. He always walked ahead of me, leaving me to trail behind. Once, we were out with his friends, and when we reached a crosswalk, he crossed ahead, leaving me behind with his friends, who had to help me cross. When we got to the other side, I asked him, "Why did you cross so fast without waiting for me?" His reply was, "You’re not crippled, why can’t you cross on your own?" On International Women’s Day (March 8), while everyone around me was receiving gifts, not even a flower or a simple greeting came from him. By the end of the day, I gathered the courage to ask, "It’s March 8, do you have a gift for me?" To my surprise, he scolded me, saying, "What kind of girl demands gifts from guys? If I want to give something, I’ll do it on my own. You have no right to ask." Whenever we argued, he’d refuse to pick me up for school (at the time, I didn’t know how to ride a motorbike), block me on all social media, and delete every picture we had together.


However, whenever we went out to eat or have fun, he never let me pay. When I started working and earning a decent salary, I wanted to share the expenses with him. I love good food, so I’d often ask him to take me to fancy places, even though they were a bit pricey. Naturally, I’d offer to pay or split the bill, but he’d refuse and insist on paying. Then he’d scold me, saying I was wasteful and extravagant.


After a year and a half of dating, I was the one who initiated the breakup because of that girl (the one he met during the volunteer program). She knew full well that we were in a relationship, yet she kept texting him. Once, while we were walking together at school, she approached him, pulled him aside, and invited him out right in front of me without even acknowledging my presence. Tired of competing with other girls for his attention, I decided to end it. After about two weeks, I weakened and begged him to get back together. I cried, constantly texting and calling, but he ignored me. Eventually, I found out that while I was begging him, he was hanging out with that girl. It wasn’t until then that I realized all my efforts were in vain, and I finally made the decision to walk away for good, no longer trying to hold on.


About six months after the breakup, just when I was starting to find peace, learning to love myself, and feeling happy again, he came back, begging for another chance. Back then, when we were still together, he couldn’t stop praising that girl. Now, in his attempt to win me back, he didn’t hold back in criticizing her. He used to compliment her beauty, and now he said she only cared about appearances, and that he preferred simple girls. Before, he said she was witty and charming, while I talked too bluntly like a man. Now, he said she was insincere, and that he liked girls who were more straightforward... Luckily, I didn’t take him back. I just found it laughable, both at him and at myself, wondering what I was thinking when I blindly loved someone like that.


As I type these words, it’s been two years since we last had any contact. Recently, he blocked me on social media but not before spreading rumors that I must have become a prostitute, sleeping with many people to earn such a high salary after just graduating. At first, I was furious, but I chose to stay silent because my friends and family know what kind of person I am. Therefore, there’s no need to argue with him. I have no feelings left for him and no desire to reconcile.


I don’t regret anything, except the time I wasted between the ages of 18 and 20. During that time, I had no friends. All my free time was spent with him, and even when I was bedridden or during exam season, I wouldn’t think of myself, still making time for him just to keep him happy. I regret the time I sacrificed for someone who, in the end, wasn’t worth it. Sometimes, I think if I could do it all over again, I’d leave this relationship sooner rather than waiting for two years. I’d use that time to find a job, learn something new, or make new friends...


Even though I no longer have feelings for him, the things I went through still haunt me. Now, there are a few people who are interested in me, but I have no interest in anyone. I always blatantly reject anyone who tries to flirt with me. One person once told me, "Don’t hate your past, try to make peace with it, because without it, you wouldn’t be who you are now." My friends and everyone around me all agree that I look much more beautiful and vibrant than when I was with him. I’ve graduated, have a stable job with a good salary, work in a positive environment with supportive colleagues and bosses, and I have a happy family. But I’ve completely lost interest in any romantic relationships. I always feel tired and depressed whenever I think about love.


Sometimes, I feel lonely, seeing my friends all have someone to take care of them,


 while I’m still on my own. I’ve thought about opening up to someone, but when I remember everything he did to me, I feel a chill and lose all interest in getting to know anyone. Should I try to open up to someone, or just let things happen naturally? How can I stop the past from haunting me, because sometimes, seeing everyone around me in happy relationships, I feel really sad and left out.


Minh Chau



--- 

Bạn trai cũ rêu rao rằng tôi ngủ với nhiều người mới có lương cao


Tôi muốn mở lòng với ai đó nhưng nhớ lại mọi chuyện anh đã làm với tôi, lại thấy ớn lạnh và không còn hứng thú tìm hiểu ai nữa.


Năm 18 tuổi và học năm thứ nhất, tôi gặp và yêu người yêu cũ. Thời gian đầu, chúng tôi như bao đôi khác, cũng đưa đón, đi ăn đi chơi, nhưng bình yên bên nhau chỉ khoảng nửa năm. Anh tham gia chương trình tình nguyện do trường tổ chức và gặp cô gái khác. Mối quan hệ giữa chúng tôi bắt đầu rắc rối từ đây. Thời điểm anh tham gia tình nguyện, những cuộc trò chuyện buổi tối trở nên thưa thớt hẳn. Tôi nhắn tin nhưng rất lâu sau anh mới trả lời, chỉ trả lời cộc lốc rồi lấy cớ mệt không nói chuyện nữa nhưng vẫn online đăng hình. Tôi làm ầm lên, thế là anh đòi chia tay. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại khóc lóc năn nỉ và xin lỗi.


Sau khi đi tình nguyện về, anh liên tục so sánh tôi với cô gái đó: "Em chẳng có gì hơn cô ấy hết, em chỉ được cái học giỏi hơn tí thôi", rồi "cái gì cô ấy cũng hơn em, sao em không như cô ấy". Nhiều hôm, anh nhắn tin với cô ta ngay trước mặt tôi. Tôi ghen thì bị anh nói "anh không thèm ghen với bạn em thì em không có quyền gì ghen với cô ấy". Không chỉ cô gái đó, anh liên tục đem tôi ra so sánh, khi anh thích bạn nữ này thì sẽ quay sang tôi "nhỏ đó đẹp hơn em nhiều", hoặc khi không thích bạn nữ này, anh sẽ bảo "nó xấu còn hơn em nữa". Bị so sánh như thế nhưng tôi vẫn không chia tay, cố chấp bên anh và ngày càng tự ti.


Anh chưa bao giờ thừa nhận tôi giỏi dù tôi cố gắng thế nào, chỉ luôn chê bai, kiểu như "biết có tí tiếng Anh mà tưởng hay lắm, có ngon qua đây học" (tôi học ngoại ngữ, anh học kỹ thuật). Những lúc kiểm tra hay đi thi được điểm cao, tôi khoe thì chỉ nhận được cái bĩu môi "học có mỗi tiếng Anh mà học không xong thì thôi". Chẳng biết vì sao càng ở bên anh, tôi càng như bị tẩy não. Anh liên tục so sánh tôi với những người con gái anh gặp, luôn chê tôi không đẹp, không năng động, không thế này không thế kia. Kết quả là tôi thật sự nghĩ rằng mình tồi tệ, không đáng được yêu thương, luôn ám ảnh mình rất xấu đến nỗi đi đâu cũng không rời khỏi khẩu trang, chỉ vì sợ người khác nhìn thấy mặt...


Ngoài chuyện so sánh, giờ khi đã chia tay, tôi mới nhận ra ngày xưa anh đối xử với tôi rất tệ. Yêu nhau một thời gian, anh đưa tôi cái điện thoại anh đang dùng làm quà sinh nhật, còn anh dùng cái khác. Tôi dùng điện thoại đó được một thời gian. Tôi còn nhớ hôm đó là cuối tháng 8/2015, chúng tôi cãi nhau rất nhiều. Chiều hôm sau, tôi rủ đứa bạn ra đường chơi cho khuây khỏa, thật không may hôm đó tôi bị giật điện thoại. Đứa bạn đi chung với tôi gọi điện báo anh. Tối đó, anh không nói gì với tôi cả. Chiều hôm sau đi học về, ngồi nói chuyện, anh không hề hỏi thăm xem hôm qua tôi bị giật điện thoại có bị làm sao không. Câu đầu tiên anh hỏi tôi là "ai mượn đi ra đường cho giật điện thoại". Tôi xin lỗi rối rít, nhận lỗi rằng mình không cẩn thận.


Suốt dọc đường chở tôi về, anh ta liên tục chì chiết tôi "Ai mượn đú đởn ra đường cho giật điện thoại? Ở nhà thì chết hả? Biết cái điện thoại đó bao nhiêu tiền không?". Tôi cố gắng làm hòa nhưng cứ đụng vào người thì anh hất tay ra. Khi tôi cứng đầu ôm anh, anh liền quát tôi ngay giữa đường "bỏ cái tay ra". Sự việc này ám ảnh tôi đến độ sau khi chia tay một thời gian, thỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy anh quát tôi, và khi tỉnh dậy, tôi vô cùng sợ hãi, có cảm giác chuyện chỉ mới xảy ra hôm qua thôi.


Anh cũng không ga lăng. Đi với nhau ngoài đường, chưa bao giờ nắm tay tôi. Tôi nắm tay thì luôn hất ra. Đi bộ luôn đi trước một mạch rồi tôi lẽo đẽo theo sau. Có hôm đi chơi với anh và mấy đứa bạn của anh, tới khúc băng qua đường, anh đi trước, để lại tôi với bạn anh, rồi họ phải sang đường chung với tôi. Khi tới nơi, tôi hỏi "sao anh đi nhanh vậy, không đợi em?", câu trả lời tôi nhận được là "chân có què đâu mà sao không biết tự đi". Vào ngày 8/3, mọi người xung quanh đều có quà, anh thì một bông hoa hay một câu chúc cũng không dành cho tôi. Tới cuối ngày, tôi đánh liều hỏi anh "Hôm nay 8/3, anh có quà cho em không?". Không ngờ anh lập tức mắng tôi "thứ con gái gì đi đòi quà con trai. Anh thích anh tự tặng. Em không có quyền đòi". Rồi mỗi lần cãi nhau, anh giận là không đưa đón tôi đi học (lúc này tôi chưa biết đi xe máy), chặn tôi trên mọi trang mạng xã hội, xóa tất cả hình chụp chung của cả hai.


Tuy nhiên, những lần đi ăn hay đi chơi với nhau, anh không bao giờ để tôi trả tiền. Khi tôi bắt đầu có việc làm, lương khá hơn, bắt đầu dư dả hơn, tôi muốn san sẻ bớt với anh vấn đề tình phí. Tôi thích ăn ngon nên hay kêu anh chở đi những chỗ ăn ngon, dù giá hơi cao. Dĩ nhiên lúc đó tôi đề nghị trả tiền hoặc chia đôi, nhưng anh vẫn không chịu, vẫn giành trả tiền hết, sau đó lại mắng tôi "xài sang, tốn tiền".


Khi quen nhau được năm rưỡi, tôi nói lời chia tay trước vì cô gái kia (anh quen khi đi tình nguyện). Lúc đó cô ấy biết rõ tôi và anh đang yêu nhau nhưng vẫn liên tục nhắn tin với anh. Có hôm, tôi và anh đang đi chung trong trường thì gặp cô ấy. Cô ấy không hề gật đầu chào tôi, tiến lại chỗ anh, kéo tay anh ra chỗ khác rủ đi chơi ngay trước mặt tôi. Mệt mỏi vì phải ghen với những đứa con gái khác, tôi quyết định chia tay. Được khoảng hai tuần, tôi yếu lòng năn nỉ anh quay lại. Tôi khóc lóc, liên tục nhắn tin, gọi điện nhưng anh vẫn không quan tâm. Sau đó, tôi phát hiện ra, trong lúc mình năn nỉ, anh đang đi chơi với cô gái đó. Mãi tới lúc này, khi thấy mọi cố gắng cứu vãn mối quan hệ quá vô ích, tôi quyết định dứt khoát hẳn, không níu kéo thêm nữa.


Chia tay khoảng nửa năm, khi tôi dần tìm thấy bình yên, học được cách yêu thương bản thân, vui vẻ trở lại thì anh ta năn nỉ cho cơ hội quay lại. Ngày xưa, lúc còn quen tôi, anh ta khen cô kia không tiếc lời, giờ để năn nỉ tôi quay lại, anh ta cũng không tiếc lời chê cô ta. Trước đây anh ta khen cô kia đẹp, giờ lại bảo chỉ biết diện, anh thích con gái giản dị; xưa khen nói chuyện hay và có duyên, chê tôi nói chuyện như đàn ông, giờ lại bảo cô ta thảo mai, anh thích con gái thẳng thắn một chút... Rất may tôi không quay lại. Tôi chỉ thấy buồn cười cho anh và cho chính mình, tự hỏi tôi ngày xưa nghĩ gì mà lại yêu mù quáng một người như thế?


Thời điểm gõ những dòng chữ này, tôi và anh đã không còn liên lạc gì với nhau hai năm. Gần đây, anh ta chặn tôi trên mạng xã hội, không quên đi rêu rao khắp nơi rằng chắc tôi phải đi làm gái, ngủ với nhiều người nên mới kiếm được mức lương khá như thế khi vừa tốt nghiệp đại học. Ban đầu tôi rất bực nhưng chọn cách im lặng vì bạn bè và người thân xung quanh hiểu tôi là người thế nào. Bởi vậy tôi không việc gì phải đi đôi co với anh ta. Tôi cũng không còn tình cảm gì với anh ta, hoàn toàn không muốn quay lại.


Tôi không tiếc gì, chỉ tiếc khoảng thời gian khi 18-20 tuổi. Ngần ấy thời gian quen anh, tôi không hề có bạn. Mọi thời gian rảnh rỗi đều dành cho anh, thậm chí những lúc bệnh liệt giường hoặc mùa thi, tôi không dám nghĩ cho mình, vẫn dành thời gian ở bên anh chỉ để mong anh được vui. Tôi tiếc khoảng thời gian mình hy sinh cho một người mà mãi sau này mới nhận ra anh ta không hề xứng đáng. Thỉnh thoảng, tôi hay nghĩ nếu như được làm lại, nhất định tôi sẽ thoát khỏi mối quan hệ này sớm hơn chứ không đợi tới hai năm. Tôi sẽ dùng khoảng thời gian đó để kiếm việc làm, học một thứ gì đó hoặc quen thêm bạn bè mới,...


Dù thật sự không còn tình cảm với anh, nhưng những chuyện đã trải qua vẫn cứ ám ảnh tôi. Giờ có vài người theo đuổi nhưng tôi không hề có hứng thú với bất ỳ ai. Tôi luôn phũ ra mặt với người có ý tán tỉnh mình. Có một người từng nói với tôi rằng, đừng thù ghét quá khứ, hãy cố gắng làm bạn với nó, vì nếu không có nó, tôi sẽ không được như bây giờ. Tôi và mọi người xung quanh đều công nhận tôi đẹp và tươi tắn hơn hồi còn yêu anh rất nhiều. Tôi đã tốt nghiệp, có việc làm, lương ổn định, môi trường làm việc tốt, đồng nghiệp và sếp nhiệt tình, gia đình hạnh phúc nhưng hoàn toàn không còn hứng thú với bất kỳ người con trai nào nữa. Tôi luôn cảm thấy chán nản và mệt mỏi khi nghĩ tới chuyện tình cảm.


Có những lúc cô đơn, bạn bè xung quanh đều có người đưa đón, tôi vẫn lẻ loi. Tôi đã nghĩ đến chuyện mở lòng với ai đó nhưng nhớ lại mọi chuyện anh đã làm với tôi, lại thấy ớn lạnh và không còn hứng thú tìm hiểu ai nữa. Thật sự, tôi có nên cố gắng mở lòng với ai đó không hay cứ để mọi chuyện tự nhiên? Làm thế nào để những chuyện cũ không ám ảnh tôi thêm nữa, chứ nhiều lúc thấy mọi người xung quanh có đôi có cặp, cũng thấy tủi thân lắm.


Minh Châu

https://vnexpress.net/ban-trai-cu-reu-rao-rang-toi-ngu-voi-nhieu-nguoi-moi-co-luong-cao-4787374.html

Nhận xét

Bài đăng phổ biến