My brother says he feels embarrassed every time he goes out with me
My brother says he feels embarrassed every time he goes out with me.
From my parents to my brother, my family is always ready to criticize me for anything and everything I do.
I rarely socialize outside, though I do have friends. Still, there's always this sense of insecurity in my mind whenever I have any kind of relationship outside, like: Should I be friends with them? Will this relationship last? What does my family think? The main issue comes from my family. I feel like whatever I do, my family always speaks up to criticize. Sometimes, even before I've acted, they've already spoken up and crushed my motivation without even knowing how it will turn out. It seems like it's become a fixed prejudice. There are times when I have to think that way to make sense of my feelings.
Since I was little, my parents have always feared that I couldn't do this or that, so they would step in and help, even doing things for me. Afterward, they would criticize me, saying I couldn't do anything and that they had to do it all for me. I've been compared to more successful people my age. As for my brother, he never wants me around when we go out together. At times, he even said, "Going out with you makes me feel embarrassed." I've always been like a servant to him; if I don't help, he gets grumpy and even more disrespectful.
Now I'm 30 years old, married, with a small child, but that bundle of views from my family still affects every part of my life. Wherever I go, whatever I do, in my job, I never feel confident. Often, I lose my sense of direction, always fearing others will doubt me. The only thing I enjoy is meeting new people and forming new social relationships outside. Because when that happens, those new people and I are still strangers, not yet understanding each other, and I feel more at ease, able to express my strengths in those situations. Especially when someone compliments me or praises me, even if it's just one sentence, I feel alive again and motivated. But once someone from my family gets involved, everything falls apart.
Even my friends have been influenced by my family's mindset. Once again, I feel disrespected, with no motivation to do what I want to do, because who believes in me anyway? Do they distrust me for valid reasons or because they are influenced by my family's thoughts? Am I really that terrible and incompetent? Now that I have a child, I am determined not to let my child experience the same. I want my child to grow up confident in themselves.
Dang Khoa
---
---
Anh trai bảo xấu hổ mỗi lần ra ngoài cùng tôi
Gia đình tôi từ cha mẹ đến anh trai luôn sẵn sàng chê bai tôi bất cứ lúc nào và bất cứ việc gì tôi làm.
Tôi ít giao du bên ngoài, vẫn có bạn nhưng luôn tồn tại trong đầu một thứ mặc cảm khi có bất cứ mối quan hệ nào bên ngoài, rằng: mình có nên chơi với họ không, có duy trì được lâu không, gia đình nghĩ thế nào,... Và vấn đề chính đến từ gia đình. Tôi cảm giác khi mình làm bất cứ điều gì, gia đình luôn lên tiếng và chê bai. Thậm chí cả khi tôi chưa hành động, gia đình đã lên tiếng và dập tắt động lực của tôi dù chưa biết kết quả ra sao. Dường như nó trở thành định kiến sẵn. Có những lúc tôi phải nghĩ như vậy mới giải đáp được thắc mắc trong lòng.
Từ bé, lúc nào ba mẹ cũng sợ và nghĩ tôi không làm được việc này việc nọ nên luôn xắn tay áo nhảy vào giúp, thậm chí làm thay tôi luôn. Sau đó cha mẹ luôn chê bai rằng tôi không làm được gì, chỉ toàn cha mẹ làm thay. Tôi bị đem ra so sánh với những người tài giỏi cùng trang lứa. Còn anh trai mỗi lần ra ngoài không bao giờ muốn sự có mặt của tôi. Có lúc anh nói rằng "đi cùng mày ra ngoài nhiều lúc tao thấy xấu hổ". Từ trước đến nay tôi chỉ như chân sai vặt của anh, nếu tôi không giúp, anh sẽ cau có và tỏ thái độ thiếu tôn trọng hơn nữa.
Giờ tôi 30 tuổi, đã lập gia đình và có một con nhỏ nhưng chùm quan điểm ấy của gia đình luôn ảnh hưởng đến tôi trong mọi mặt đời sống. Tôi đi đâu, làm gì, công việc ra sao, luôn cảm thấy không tự tin, nhiều lúc không vững lập trường, luôn sợ người khác hoài nghi về mình. Điều tôi thích chỉ là gặp gỡ và bắt đầu những mối quan hệ xã hội mới bên ngoài. Vì khi đó, những người mới gặp, họ và tôi vẫn là xa lạ chưa hiểu về nhau, tôi cảm thấy dễ thở hơn và bộc lộ được những điểm mạnh của mình trong hoàn cảnh đó. Nhất là khi có ai đó khen hoặc đánh giá cao mình dù chỉ một câu, tôi cảm thấy như được sống lại và có động lực. Nhưng một khi đã có người trong gia đình tôi xen vào, mọi thứ hỏng bét.
Những người bạn của tôi cũng bị lây nhiễm hệ tư tưởng đó của gia đình tôi. Lại thêm lần nữa tôi cảm thấy bị thiếu tôn trọng, không có chút động lực nào để làm việc mình làm, vì đâu có ai tin tưởng tô. Họ thiếu tin tưởng vì có cơ sở hay vì hùa theo suy nghĩ của gia đình tôi? Thật sự tôi tệ và kém cỏi đến vậy sao? Tôi đã có con nhỏ và nhất quyết không muốn để cháu rơi vào tình cảnh giống như mình. Tôi muốn con sau này phải tự tin vào bản thân.
Đăng Khoa
Nhận xét
Đăng nhận xét