My boyfriend only contacts me between 9 p.m. and 10 p.m. every day.
My boyfriend only contacts me between 9 p.m. and 10 p.m. every day.
After four months together, I still can't define his feelings for me.
We met through a close friend's introduction—though it was late, my first romance came when I was already nearing 29. I’ve always found it hard to open my heart to anyone, but somehow, I found myself giving my first love to him. Maybe it’s fate, but few first loves last long. On our first meeting, my friend, he, and I went to a bubble tea shop. They mostly carried the conversation, but he left a singular impression on me with the gentleness in his voice. By the end of that meeting, we had exchanged numbers and started talking from then on.
Our second date was dinner and a movie over the weekend. During the movie, he asked if this was a date, and I froze in surprise. To me, dating is for people who are already in love, while we were only getting to know each other. With encouragement from my friend, I chose to continue even though I wanted to stop after his abrupt question. Unexpectedly, I felt a spark with him on our third meeting, just because he turned back to look at me at a coffee shop. Looking back, I realize love is strange—it happens when you least expect it. That’s when my feelings for him truly started. I’m straightforward and sincere, so once I felt something for him, I showed it, even if I wasn’t sure how he felt about me. After a month of seeing each other, he suggested introducing me to his mother and family, who were visiting from his hometown.
Though he hadn’t said anything affectionate, I assumed after meeting his family that we both implicitly understood our feelings, so I started opening up more. One time, while discussing family roles, I mentioned how I thought a husband should help with things like putting the kids to sleep, feeding them, and bathing them. We argued about it. He felt I was demanding too much from him when I wasn’t even officially in his life and said he couldn’t accept that. He pointed out he had never expressed his love to me and thought we weren’t compatible, then cut off all contact. After three days of sadness and tears, I resolved to try one last time, so I reached out, and we started again.
After reuniting, we continued dating and met his family a few more times, and he met mine once. Since we live far apart, sometimes he would come to see me, and sometimes I would go to him. My family worried I’d struggle with a different lifestyle, so they didn’t support our relationship. But out of my affection for him, I explained my feelings, and eventually, they accepted. Since we could only meet on weekends, my mother hoped he would pick me up and drop me off each time, rather than me taking a bus. I explained that he worked hard and was tired, so it was okay for me to travel there and have him drive me back. After some initial reluctance, my mother agreed to let me travel myself.
I truly care for him, and I’ve always wanted to take this further, but he’s so rational about relationships. He spends time with me, goes on dates, yet never really shows affection. Can it be love if he doesn’t say the words, even after hugs, kisses, and intimate moments? Can it be love if he spends the whole day saying he needs to focus on his career and doesn’t text to check in on me? Is it love when meeting up or not meeting up doesn’t seem to matter to him? To me, not seeing him for a week or not talking to him each day makes me feel profoundly sad, yet it seems normal to him.
When we first got back together, we still had daily calls and texts, but now he’s become increasingly distant. Who would think two people in love would only message each other from 9:30 to 10:30 each night? If I text him during the day, he doesn’t reply until after 9. He chooses to talk when he feels like it, even though I’m the one who initiates contact almost every time. Maybe it’s all in my head, that we’re in love, while I still can’t tell how he feels about me. He always finds ways to avoid answering whenever I bring it up.
I want to end this relationship. I can’t keep chasing after him, sending messages and waiting for a response, waiting for dates as though it were a privilege. I can’t stay in a vague, halfway relationship without any clear destination.
Thank you, to the one I shared my first handhold, hug, and kiss with. Thank you for the time we shared, for letting me know what it feels like to miss someone, to care, to ask how they are doing.
---
---
Bạn trai chỉ liên lạc với tôi từ 21h đến 22h hàng ngày
Sau bốn tháng bên nhau, tôi vẫn không thể xác định được cảm xúc và tình cảm của anh dành cho mình.
Tôi và anh quen nhau qua sự mai mối của bạn thân tôi, dù khá muộn nhưng mối tình đầu đã đến lúc tôi chạm ngưỡng 29. Trước giờ tôi khó mở lòng đón nhận ai nhưng không hiểu sao lại dành tình cảm đầu đời cho anh. Có thể đó là duyên số nhưng tình đầu có mấy ai dài lâu. Lần gặp đầu tiên, tôi và bạn cùng anh hẹn tại quán trà sữa, cuộc nói chuyện hầu như chỉ có anh và bạn tôi trao đổi. Thế nhưng anh cũng để lại ấn tượng duy nhất cho tôi đó là cách nói chuyện thật nhẹ nhàng. Cuối buổi gặp, chúng tôi đã trao đổi số điện thoại và bắt đầu nói chuyện từ đó.
Lần thứ hai chúng tôi hẹn nhau đi ăn và xem phim cuối tuần, lúc xem phim anh hỏi có phải hôm nay là ngày hẹn hò không, làm tôi sợ điếng người. Đối với tôi, hẹn hò là dành cho những người đang yêu nhau, còn tôi với anh chỉ là hai người đang tìm hiểu nhau thôi. Với sự cổ vũ của bạn thân, tôi lại bước tiếp mặc dù muốn ngừng lại sau câu hỏi đột ngột của anh. Tôi không ngờ lại rung động trước anh ở lần gặp thứ ba, chỉ vì anh quay đầu lại nhìn tôi tại quán cà phê. Ngẫm lại tôi thấy tình yêu thật kỳ lạ, nó đến lúc mình không ngờ tới. Tình cảm của tôi cũng tôi bắt đầu từ đó. Tính tôi thẳng thắn và chân thành nên khi đã rung động là sẽ thể hiện tình cảm của mình cho anh biết, dù không rõ cảm xúc của anh đối với tôi như thế nào. Chúng tôi cứ tiếp xúc qua lại được một tháng thì anh đề nghị đưa tôi về gặp mẹ và gia đình anh trong dịp mẹ anh ở quê tới.
Dù anh chưa nói lời yêu thương gì nhưng tôi cứ ngỡ sau lần gặp gỡ ấy cả hai ngầm xác định tình cảm với nhau, vì thế bản thân nói chuyện có phần cởi mở hơn. Trong một lần nói về vấn đề trong gia đình người chồng phải biết chăm sóc con, như làm một số việc cho con ngủ, cho con ăn, tắm rửa cho con, chúng tôi đã cãi nhau. Anh cho rằng tôi chưa là gì mà đã đòi hỏi anh này nọ, không thể chấp nhận điều ấy. Anh nói chưa từng nói lời yêu lời thương gì với tôi và cho rằng chúng tôi không hợp, nên cắt đứt liên lạc. Sau ba ngày buồn và khóc nhiều, tôi quyết tâm cố gắng một lần nữa cho tình cảm của mình nên chủ động làm hòa, cả hai bắt đầu lại.
Sau lần nối lại đó, chúng tôi cũng hẹn hò, gặp gỡ gia đình anh thêm vài lần và gặp nhà tôi một lần. Tôi và anh sống xa nhau nên có lúc anh đến gặp tôi và ngược lại. Khoảng cách địa lý xa xôi nên cả gia đình lo tôi sẽ khổ khi khác hoàn cảnh sống với hiện tại, vì thế không ai ủng hộ chuyện tình cảm này. Vì thương anh, tôi quyết tâm vun đắp tình cảm của mình, giải thích cho gia đình hiểu tâm tư của bản thân, từ từ mọi người trong nhà cũng chấp nhận. Chúng tôi chỉ hẹn hò vào mỗi cuối tuần nên mẹ mong muốn mỗi lần hẹn hò anh phải đến đón tôi và đưa tôi về, không phải là tự tôi bắt xe đi. Tôi giải thích với mẹ rằng anh đi làm vất vả, mệt mỏi nên nếu đưa rước như vậy rất cực, mong mẹ cho tôi tự đi và anh sẽ đưa về. Sau những lần không đồng ý, mẹ cũng chấp nhận cho tôi tự đi.
Có thể nói tôi thương anh rất nhiều, luôn thể hiện mong muốn tiến xa hơn, anh lại rất lý trí trong chuyện tình cảm. Anh tiếp xúc, hẹn hò với tôi nhưng không thể hiện tình cảm. Có tình yêu nào dù đã trải qua những cái ôm, cái hôn, những giây phút âu yếm nhưng mãi không nói tiếng yêu thành lời? Có tình yêu nào trong ngày anh luôn nói cần phát triển sự nghiệp, cần tập trung cho công việc mà hầu như không nhắn tin quan tâm, hỏi han bạn gái? Có tình yêu nào gặp cũng được, không gặp cũng chẳng sao? Với tôi, tuần nào không được gặp anh, ngày nào mà không được nói chuyện cùng anh là thấy buồn khủng khiếp, nhưng hình như đối với anh việc đó bình thường.
Lúc mới bắt đầu lại, chúng tôi còn có những cuộc gọi, những tin nhắn quan tâm nhau hàng ngày, càng lúc anh càng xa cách. Ai nghĩ hai người yêu nhau mà chỉ nhắn tin trong ngày từ 21h30 đến 22h30. Trong ngày tôi nhắn anh cũng không buồn trả lời, phải qua 21h mới trả lời. Anh thích nói chuyện lúc nào sẽ bắt đầu nói, dù tôi hầu như là người chủ động liên lạc trước. Có thể do tôi tự ngộ nhận là hai đứa đang yêu nhau, trong khi cảm xúc của anh về tôi đến giờ này tôi vẫn không xác định được. Anh luôn tìm cách tránh né trả lời mỗi khi tôi đề cập đến.
Tôi muốn dừng lại chuyện tình cảm này, không thể cứ mãi đuổi theo anh, chủ động nhắn tin rồi ngồi chờ đợi tin nhắn từ anh, chờ những cuộc hẹn như thể được ban ơn. Tôi không thể cứ mãi chìm trong một mối quan hệ mập mờ, lưng chừng mà không biết điểm đến.
Cảm ơn anh, người tôi dành những cái nắm tay, những cái ôm, những cái hôn đầu tiên trong đời. Cảm ơn anh thời gian qua đã cho tôi biết thế nào là nhớ thương một người, thế nào là quan tâm, chia sẻ, hỏi han một người.
Quỳnh Hoa
https://vnexpress.net/ban-trai-chi-lien-lac-voi-toi-tu-21h-den-22h-hang-ngay-4809367.html
Nhận xét
Đăng nhận xét