My boyfriend and my parents don’t have much affection for each other.
My boyfriend and my parents don’t have much affection for each other.
My parents don’t like him or want me to be with him, maybe because he’s reserved and quiet, while everyone in my family is very outgoing.
He and I already had our engagement ceremony and plan to get married at the end of the year. He’s 27, and I’m 24, and we have a peaceful, happy life together. But I’m a bit troubled by the fact that he has no warm feelings toward my parents. When we first started dating, he used to visit my family during holidays to bring gifts and pay his respects. Since my parents didn’t like him, though, whenever he came over, I was the only one who talked to him; my parents would just say a quick hello and then walk away.
I felt bad for him being treated that way, so I told him he didn’t need to come by anymore, but he said it was his duty and that it would be wrong not to pay his respects during the holidays. We’ve been together like this for four years now. My parents saw that we were serious about our relationship, and with both of us having stable careers, they agreed to let us get married. But even so, the relationship between him and my parents hasn’t improved at all.
We both work in the same city, so each weekend we go back to my hometown to visit my parents. But after just one morning there, he’s ready to leave, whereas I want to stay longer, to spend time with my parents until the afternoon. Seeing him feel so out of place, though, I usually keep our visit short. On the other hand, it’s a completely different story when we visit his family. His mother treats me like her own daughter, doesn’t let me lift a finger, and just wants me to sit and chat or stay the night with her. She tells me stories about him when he was little, one after another, and takes us out to eat all kinds of food. She’s never let me wash a single dish.
Each time we return home, his mother gives me something to take back—whether it’s clothes, fruit, or even bubble tea that she’s bought for me. The “mother-in-law-daughter-in-law” relationship is extremely harmonious, and I really treasure that. It makes me sad that my parents and he aren’t like that. I don’t know how to make my parents like him or how to make him warm up to them. There’s no open conflict, but it feels like a cold war.
A bit more about our family backgrounds: in my family, there are three generations, so it’s a big household. When I visit, I usually help with cooking and cleaning, especially since I’m away working and only come back occasionally, so I do whatever I can. Most of the time, just cleaning up the kitchen takes a whole day. But in his family, it’s just his mom and his younger brother, so there isn’t as much housework to do. I think he just wants to relax on weekends instead of doing chores, which is why he’s in a rush to go home. But to me, it feels natural to want to help out; it even makes me happy. Helping out around the house is something I choose to do to support my mom. I’d love to hear others’ perspectives on this situation.
---
---
Bạn trai và ba mẹ tôi không có nhiều yêu thương dành cho nhau
Ba mẹ tôi không thích anh, không muốn tôi quen anh, có lẽ vì anh trầm tính, ít nói quá trong khi nhà tôi ai cũng hoạt ngôn.
Tôi và anh đã làm đám hỏi, cuối năm nay cưới. Anh 27 tuổi, tôi 24 tuổi, hiện tại cuộc sống hai đứa được coi là hạnh phúc êm ấm. Điều tôi băn khoăn là anh không có cảm tình với ba mẹ tôi. Hồi mới quen nhau, mỗi dịp lễ tết anh luôn chủ động qua nhà tôi chúc tết và quà cáp. Ba mẹ tôi không thích anh nên mỗi lần anh qua nhà chỉ có tôi tiếp chuyện, ba mẹ chào đáp lại một câu rồi đi chỗ khác.
Tôi thương anh bị đối xử như thế, bảo anh thôi đừng qua nữa nhưng anh nói đó là trách nhiệm anh phải làm, tết không qua chúc tết là anh sai. Chúng tôi đã quen nhau như thế được 4 năm. Ba mẹ thấy tôi và anh nghiêm túc trong mối quan hệ này, cộng với việc cả hai đã có sự nghiệp ổn định nên cho phép hai đứa cưới nhau. Thế nhưng tình cảm trước giờ của anh và ba mẹ tôi vẫn không tốt đẹp lên chút nào.
Hai đứa cùng làm chung một thành phố, mỗi cuối tuần lại về quê sang nhà tôi chơi nhưng chỉ một buổi là anh đòi về, còn tôi muốn ở lại lâu hơn với ba mẹ tới chiều rồi về. Thấy anh có vẻ lạc lõng quá nên thôi cũng đánh nhanh rút gọn. Còn về nhà anh ngược lại hoàn toàn, mẹ anh thương tôi như con ruột, không cho tôi động tới việc gì, chỉ ngồi chơi nói chuyện rồi ngủ lại với mẹ. Mẹ kể chuyện hồi anh còn nhỏ cho tôi nghe, hết chuyện này đến chuyện khác; ăn uống cũng đi quán xá ăn rồi ăn vặt đủ thứ, chưa bao giờ mẹ anh để tôi phải rửa cái chén nào.
Mỗi lần tôi trở về là mẹ anh đều cho quà, không quần áo thì trái cây, có lúc mẹ mua trà sữa cho uống. Mối quan hệ "mẹ chồng nàng dâu" cực kỳ tốt đẹp, tôi rất trân trọng điều đó. Tôi buồn nhiều vì anh và ba mẹ tôi không được như vậy. Tôi không biết phải làm sao để ba mẹ mình thương anh, phải làm sao để anh thương ba mẹ tôi, hiện tại cũng không có xích mích gì, chỉ là cảm giác như chiến tranh lạnh.
Xin nói thêm về hoàn cảnh hai gia đình, nhà tôi có ba thế hệ nên rất đông người, tôi về nhà hay phụ giúp việc nhà cửa nấu nướng, đi làm xa lâu lâu mới về nên phụ được gì là phụ, hầu như về dọn dẹp bếp núc cũng hết ngày. Còn nhà anh chỉ có mẹ và em trai anh nên ít việc nhà hơn. Theo tôi nghĩ anh chỉ muốn cuối tuần được thư giãn nghỉ ngơi thay vì cứ làm việc nhà nên mới hối về, còn tôi thấy bình thường, thậm chí thấy vui. Việc nhà là do mình chủ động muốn làm giúp đỡ mẹ thôi. Mong quý độc giả chia sẻ.
Huyền Ngân
https://vnexpress.net/ban-trai-va-ba-me-toi-khong-co-nhieu-yeu-thuong-danh-cho-nhau-4798498.html
Nhận xét
Đăng nhận xét