I dare not get married and have children with an alcoholic father

I dare not get married and have children with an alcoholic father


I’m 40 years old, an age when I should be settled with a family, but I can’t find any peace because of my father.



I have an older brother who has a family far away, but his children are often sick, so he can't help with anything. My mother passed away a long time ago. Throughout my youth, I never knew what it was like to have my own money; however much I earned, my mother kept all of it to pay off debts. I didn’t even know what debts she had, but after she died, I inherited the debt and paid it off. I thought life would be easier after that, but then came my father. He doesn’t work, has no pension or savings, and is unhealthy due to his alcoholism. All the living expenses rely on me. I have to work far from home, and my father is like a child, always wandering off, needing someone to look after him. When I send him money for living expenses, he spends it on alcohol. If I don’t send him money, he begs from the neighbors. I can’t care for him myself, nor can I cut off the money because I worry he’ll go hungry. He has been hospitalized many times because of his drinking. Each time he goes to the hospital, I can’t focus on work and have to spend money and time taking care of him. Yet, as soon as he recovers, he drinks again, rendering all the effort and money wasted.


I’ve tried reasoning with him, both gently and harshly, but the more I talk, the more he finds ways to resist. I have to work hard to support myself, support him, and save money in case he falls ill or something unexpected happens, but he doesn’t care. My father is like Chí Phèo, always relying on and bothering his family. Sometimes, I feel so exhausted that I want to sever all family ties to have peace and focus on myself. But after just a few days, someone calls, telling me my father has no money, is hungry, or has been hospitalized again. If he were a father who cared for his children, I wouldn’t mind sacrificing my youth to care for him. But he cares about no one but himself, with no concern for who will cover his medical bills or how his children will handle things after he’s gone, even though none of us are well-off.


I am so worn out by the concept of family, but I don’t know what to do in this situation. I’ve decided not to have children. I just need to save enough money so that in the end, I can rely on Buddhism, and when I’m no longer healthy, I’ll go to a nursing home. I don’t want my children to suffer like me, unable to live their own lives, forced by duty to care for me. That would be unfair to them. Looking back, my whole life has been spent paying off debts and taking responsibility for family members, whether I wanted to or not.


Thế Khang



---


Tôi không dám lấy vợ sinh con khi có bố nghiện rượu

Tôi 40 tuổi, cái tuổi đáng ra đang êm ấm với gia đình nhưng tôi không thể nào yên nổi với bố mình.



Tôi còn anh trai đã lập gia đình ở xa, con cái bệnh nhiều nên chẳng giúp đỡ được gì, mẹ tôi mất đã lâu. Cả tuổi trẻ, tôi không biết tiền mình làm ra là gì, được bao nhiêu mẹ giữ hết để trả nợ. Tôi chẳng biết mẹ nợ gì nhưng sau khi mẹ mất, tôi gánh một số nợ và đã trả xong. Tưởng rằng cuộc sống đỡ hơn thì lại tới bố. Bố tôi không đi làm, không có lương hưu lẫn tiết kiệm, không có sức khỏe vì nghiện rượu. Tất cả chi phí sinh hoạt nhờ vào tôi. Tôi phải đi làm xa, bố lại như đứa trẻ hở ra là chạy mất, cần người trông nom. Tôi gửi bố tiền sinh hoạt, bố đem đi uống rượu, không cho bố tiền thì ông đi xin ăn hàng xóm. Tôi không thể trông nom bố và cũng không thể cắt tiền vì lo bố đói. Nhiều lần ông phải nhập viện vì rượu. Mỗi lần bố đi viện, tôi không thể chú tâm vào công việc, lại tốn kém và chăm sóc bố. Tuy vậy khi vừa khỏe, ông lại uống, coi như công sức và tiền bạc lãng phí.


Tôi khuyên nhủ nặng nhẹ đủ cả nhưng càng nói ông càng tìm cách đối phó. Tôi phải làm nhiều để nuôi thân, nuôi bố và lo tiết kiệm để khi bố bệnh hoặc lỡ có bất trắc phải có tiền lo cho ông, nhưng ông chẳng quan tâm. Bố tôi như Chí Phèo, ăn vạ người thân. Đôi lần tôi quá mệt mỏi, muốn cắt đứt hết tình thân để còn yên ổn lo cho bản thân nhưng chưa được vài ngày, hết người này đến người kia gọi báo bố không có tiền, đói ăn, bệnh nhập viện. Nếu bố là người biết lo cho con, thương con hết mực, tôi bỏ cả tuổi xuân lo cho ông không nói, đằng này ông chẳng quan tâm đến ai, chỉ bản thân thôi, chẳng cần biết đau bệnh tiền ai lo, hậu sự con cái phải thế nào, trong khi chúng tôi chẳng ai khá giả.


Tôi quá mệt mỏi với hai từ tình thân, nhưng trong hoàn cảnh này, chẳng biết làm thế nào. Tôi quyết định sẽ không con cái, chỉ cần có đủ tiền tiết kiệm, cuối đời sẽ nương nhờ cửa Phật, không còn sức khỏe thì tôi vào viện dưỡng lão. Tôi không muốn con phải khổ như mình, không được sống cuộc đời của nó, cứ bị chữ hiếu đè lên vai, bắt buộc phải lo cho mình. Như vậy thật không công bằng với con. Ngẫm lại cả cuộc đời của tôi sống chỉ để trả nợ và chịu trách nhiệm với người thân dù muốn hay không.


Thế Khang


https://vnexpress.net/toi-khong-dam-lay-vo-sinh-con-khi-co-bo-nghien-ruou-4606684.html

Nhận xét

Bài đăng phổ biến