I chose the wrong husband, so now I have to raise an “overgrown child.”

I chose the wrong husband, so now I have to raise an “overgrown child.”

We’ve been through all sorts of ups and downs: heart-to-hearts, arguments, the silent treatment, physical conflicts… and in the end, the one who suffers and is hurt is me.


I’m 35, a government employee, earning about 10 million VND a month from my salary and other sources of income. I have two sons, one seven and the other three years old. My husband is also a government employee, but he works far from home and is only home one or two days a week. For the past year, he’s been giving me 13 million VND a month, 11 million of which goes to pay off our debt from buying land and building a house, and the rest I use to cover our living expenses along with my own income.

In terms of appearance, we’re a pretty compatible couple, and we’re considered somewhat attractive compared to others. When we got married, it was out of love, but if I had to measure how much, I definitely loved him more at that time. That’s why I was willing to ignore everything and step into this marriage; but once inside, the downfall began. My husband’s family’s personalities and lifestyle forced me into two choices: either “live with it” or leave. At that point, I was still too dependent on love to choose to leave, so I accepted living with it.

The result of that choice is that I now have an “overgrown child” to take care of. My husband often works far from home, and on his days off, he spends them drinking, hanging out with friends, and if he does come home, he’s drunk, tossing his clothes all over the place. He expects me to serve him meals, only plays with the kids for a bit, and has no clue or care about how they’re growing up. Anything that requires dealing with family or outsiders, he immediately calls me, claiming he doesn’t know how or isn’t familiar with things.

I’ve realized that if I can’t change things and I can’t leave, then I might as well stop caring. I let him do whatever he wants, live however he pleases, as long as he fulfills his financial responsibilities as agreed and doesn’t affect my life. I’m willing to put up with this “overgrown child” for now, while I prepare for the necessary conditions to leave. I don’t have the energy to keep taking care of him—it’s only draining my emotional and physical strength. I hope to hear your thoughts.

---

---

Chọn sai chồng nên tôi phải nuôi thêm 'đứa trẻ to đầu lớn xác'

Chúng tôi trải qua nhiều cung bậc từ tâm sự, cãi cọ, chiến tranh lạnh, tác động vật lý… cuối cùng người chịu thiệt, đau khổ là mình.

Tôi 35 tuổi, viên chức, lương và các khoản thu nhập khác khoảng 10 triệu đồng mỗi tháng, có hai con trai, bảy tuổi và ba tuổi. Chồng cũng là viên chức nhà nước, làm xa nhà, một tuần về khoảng một hai ngày. Một năm gần đây, mỗi tháng chồng đưa tôi 13 triệu đồng, trong đó dùng để trả nợ hết 11 triệu đồng do vay mượn mua đất, cất nhà, còn lại tôi dùng vào việc trang trải cuộc sống cùng với thu nhập của bản thân.

Về ngoại hình, vợ chồng tôi tương xứng, gọi là có nét so với nhiều người. Khi đến với hôn nhân, cả hai đều xuất phát từ tình yêu, còn xét về mức độ yêu thì chắc chắn thời điểm đó tôi yêu chồng nhiều hơn. Vì thế tôi mới bất chấp mọi thứ để bước vào cuộc hôn nhân này; bước vào rồi, những chuỗi ngày ngã ngựa bắt đầu. Từ tính cách mọi người ở nhà chồng, lối sống của họ bắt buộc tôi phải đứng giữa hai lựa chọn, một là "sống chung với lũ", hai là từ bỏ. Lúc đó tôi còn quỵ luỵ vào tình yêu nên không mạnh dạn chọn từ bỏ, chỉ chấp nhận sống chung.

Kết quả cho sự lựa chọn đó là tôi có thêm một "đứa trẻ to đầu, lớn xác". Chồng thường xuyên đi làm xa nhà, đến ngày nghỉ sẽ nhậu nhẹt, bạn bè, chè chén, có về được tới nhà cũng trong tình trạng say khướt, quần áo thay ra vứt lung tung mỗi thứ một chỗ. Cơm nước anh mặc nhiên do vợ phục vụ, chỉ chơi đùa với con cái một chút chứ con lớn lên và sống sao cũng chẳng biết. Việc đối nội, đối ngoại, mọi chuyện đao to búa lớn gì anh cũng gọi vợ, rồi bảo không biết, không rành.

Tôi nhận ra nếu đã không thể thay đổi, không thể từ bỏ thì thôi mặc kệ. Tôi để chồng đi đâu thì đi, làm gì thì làm, sống sao thì sống, miễn làm tròn trách nhiệm tài chính như thỏa thuận và không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Tôi sẽ chấp nhận cuộc sống có thêm "đứa trẻ to đầu lớn xác" nữa trong khoảng thời gian chuẩn bị các điều kiện cần thiết để tách ra. Tôi không rảnh để nuôi thêm chồng, chỉ hao tâm tổn sức. Mong được các bạn chia sẻ.

Quỳnh Nga
https://vnexpress.net/chon-sai-chong-nen-toi-phai-nuoi-them-dua-tre-to-dau-lon-xac-4806893.html

Nhận xét

Bài đăng phổ biến