Husband Returning to His Hometown Too Often, Despite It Being 1,300 km Away
Husband Returning to His Hometown Too Often, Despite It Being 1,300 km Away
This year in February he went back for Tet, in April his mother was sick, in June he went back for the summer, and now in October, he’s announcing that he’ll return at the end of the month for his paternal grandparents’ death anniversary.
I’m nearly 50, and my husband is almost 60. We live in Ho Chi Minh City. His hometown is in North Central Vietnam, while mine is in South Central Vietnam. We met after he had been divorced for three years, and he has a son who lives with his ex-wife. This December will mark 22 years of our marriage. My husband works as a ride-hailing taxi driver. He took early retirement at 55, and even when he was still working, he drove a four-seater car for his company. I work at a large institution in Saigon, with a salary that is enough for us to live on, and even save if we budget carefully. We own a house, a car, and have two daughters. One of our daughters is studying at university abroad (she’s self-sufficient in terms of living expenses, and her tuition fees are manageable, which I cover), and our other daughter is 13 years old.
Today, I’m writing here to ask for readers’ advice about an issue my husband claims shows I’m being harsh and difficult. Since he started driving for a ride-hailing service, he’s been going back to his hometown several times a year (it’s 1,300 km from Saigon, and he flies if he goes alone) for Tet, death anniversaries, summer vacations, or class reunions. This year, he went back in February for Tet, in April because his mother was ill, in June for summer vacation, and now in October he’s announcing he’ll return for his grandparents’ death anniversary at the end of the month. I told him not to go back in October because he’ll be going again in mid-January for Tet, which will be expensive. He angrily accused me of being selfish and making it hard for him to visit his family.
In 22 years of marriage, I’ve shouldered most of the financial burden. When he worked, I didn’t receive any salary from him because his earnings as a driver were too low—just enough for his own needs and to buy a bit of food for the family. To top it off, before he retired, he informed me of an 80-million VND debt due to sports betting. This bad habit has been around since we got married, but he always claimed it was just for fun and that as long as he didn’t rack up debts, it was fine. Even now, he occasionally checks the scores on betting websites, but whether he’s still betting, I have no idea.
Every time he returns to his hometown, the costs pile up. Since Tet, he’s been taking so much time off that for nearly half a year, he hasn’t contributed financially (he earns around 15-20 million VND per month). I work in shifts, with two night shifts every three nights. Every time he’s away, our 13-year-old daughter has to sleep alone and take a motorbike taxi to school in the morning. He says she’s old enough to be independent and should learn to take care of herself without relying on her parents. No matter how I try to talk to him, he insists that when there’s family business, he has to go.
Am I really being selfish, dear readers? Am I selfish for allowing my husband and children to spend every Tet at his family’s house from the 24th of the lunar month until late on the 3rd day of the new year, only to have them show up at my parents’ house on the 5th, just before returning to Saigon? Some years he goes, some years he doesn’t, and I let it be. Every year, I give my mother-in-law no less than 10 million VND for Tet, and 5 million for summer, but since we got married, my husband hasn’t even given my mother a small gift to bring her joy. He’s gotten used to me handling everything—cooking, picking up the kids, educating them—so he only comes home late at night. I ask him to come home early to have dinner with our daughter (especially when I’m working night shifts), but he says there’s nothing to do at home, and truthfully, when he’s home, he doesn’t do anything at all. I juggle my office work, then rush to pick up the kids, cook, and have heart-to-heart talks with our teenage daughter, not to mention working extra jobs to earn more money (I can do freelance work in my field).
His lack of care has left me exhausted. When I was younger, I used to hope he would change so our family life could improve, but now I just stay quiet and focus on making money to support our two daughters, who are still in school. We’re getting older, and our ability to earn money is decreasing, yet he shows no concern for saving. That’s not even counting his elderly parents, who we’ll have to help support alongside his siblings. My father has passed away, and my mother has been living abroad for a long time, only returning to Vietnam for Tet each year. Am I wrong to stop him from going back for his grandparents’ death anniversary? If I’m wrong, I’m willing to apologize to my husband and change my mindset. I’ll share this with my husband after writing it. Thank you, readers, for listening to my story.
Bảo Thanh
--
Chồng về quê nội quá nhiều dù cách 1300 km
Năm nay tháng hai về tết, tháng tư mẹ anh ốm, tháng sáu về nghỉ hè, giờ tháng 10 thông báo cuối tháng về giỗ ông bà nội của anh.
Tôi gần 50 tuổi, chồng gần 60 tuổi, ở TP HCM. Anh quê Bắc Trung Bộ, tôi quê Nam Trung Bộ, gặp nhau sau khi anh ly hôn ba năm và có một cháu trai ở với mẹ. Tháng 12 này là 22 năm ngày cưới của chúng tôi. Anh là lái xe taxi công nghệ. Anh về hưu sớm lúc 55 tuổi, khi còn đi làm ở cơ quan anh cũng lái xe ôtô bốn chỗ cho công ty. Tôi làm trong một đơn vị lớn ở Sài Gòn, mức lương đủ sống và dư nếu vén khéo. Chúng tôi có nhà, có xe, có hai con gái, một cháu học đại học ở nước ngoài (hiện cháu tự lo cho bản thân về sinh hoạt, còn học phí không nhiều lắm, tôi lo được), một cháu 13 tuổi.
Hôm nay tôi viết lên đây xin ý kiến các độc giả về vấn đề mà chồng nói tôi khắt khe, ghê gớm. Từ khi chồng chạy xe công nghệ, một năm anh về quê nhiều lần (xa Sài Gòn 1300 km, anh đi máy bay nếu về một mình) vào dịp tết, giỗ, nghỉ hè, họp lớp. Năm nay tháng hai về tết, tháng tư mẹ anh ốm, tháng sáu về nghỉ hè, giờ tháng 10 thì thông báo cuối tháng về giỗ ông bà nội của anh. Tôi bảo tháng 10 đừng về vì giữa tháng một lại về tết nữa tốn kém. Anh lớn tiếng bảo tôi ích kỷ, làm khó mỗi khi anh về quê.
Hai mươi hai năm lấy anh, tôi gánh vác kinh tế chính, lúc anh còn làm ở cơ quan, tôi không nhận được lương từ chồng, vì lương lái xe thấp, chỉ đủ lo cho bản thân và mua ít thực phẩm cho gia đình. Đã vậy, trước khi nghỉ hưu, anh báo nợ 80 triệu đồng do cá độ đá banh. Tật xấu này có từ lúc cưới nhưng anh bảo chơi cho vui và không gây nợ là được và đến tận giờ thỉnh thoảng anh có vào trang tỉ số bóng đá xem, còn có chơi nữa hay không tôi không hề biết.
Mỗi lần về quê tốn kém đủ thứ. Từ tết đến giờ, anh nghỉ hoài nên gần nửa năm không đưa tiền về (một tháng thu nhập của anh khoảng 15-20 triệu đồng). Tôi đi làm ca kíp, hai đêm tôi đi một đêm. Mỗi khi anh về quê, con gái út 13 tuổi phải ngủ một mình, sáng đi xe ôm đến trường. Anh bảo con lớn rồi tự lập đi, không có cha mẹ thì phải lo cho bản thân. Tôi nói to nhỏ kiểu gì, anh bảo nhà có việc thì anh về.
Tôi có ích kỷ lắm không thưa các độc giả? Tôi có ích kỷ khi 22 năm qua để chồng con tôi ăn tết nhà nội từ 24 âm lịch đến hết chiều tối muộn mùng ba mới có mặt ở nhà ngoại rồi mùng năm vào lại Sài Gòn? Có năm anh về, có năm không, tôi cũng kệ. Tết năm nào tôi cũng biếu mẹ chồng không dưới 10 triệu đồng, hè 5 triệu nhưng từ lúc lấy tôi, chồng không biếu nổi mẹ tôi một túi bánh để bà vui. Anh đã quen với việc mọi chuyện có tôi lo, từ cơm nước, đưa đón con, dạy dỗ con nên tối muộn anh mới về. Tôi bảo anh về sớm ăn cơm với con (khi tôi đi trực), anh bảo về sớm chả làm gì, mà thật sự là anh chẳng làm gì khi về nhà cả. Tôi xong việc cơ quan rồi lại tất bật đưa đón con, cơm nước, tâm sự với con ở tuổi dậy thì, chưa kể đi làm thêm để kiếm thêm thu nhập (nghề của tôi có thể làm thêm ở ngoài).
Sự vô tâm của chồng làm tôi chán nản, trước kia còn trẻ còn mong ước anh thay đổi để cuộc sống gia đình tốt đẹp hơn, giờ tôi chỉ biết im lặng để tâm trí kiếm tiền lo cho hai con đang tuổi ăn học. Chúng tôi ngày càng lớn tuổi, cơ hội kiếm tiền ít đi, con thì còn độ tuổi đi học mà anh không lo tiết kiệm. Đó là chưa kể cha mẹ anh già yếu, chúng tôi cũng phải chung tay cùng các chị em trong nhà lo cho ông bà. Ba tôi đã mất, mẹ định cư ở nước ngoài từ lâu, mỗi năm bà về Việt Nam vào những ngày tết thôi. Tôi có sai khi cản anh về quê giỗ ông bà không? Nếu sai, tôi sẵn sàng xin lỗi chồng và thay đổi suy nghĩ. Bài viết này tôi sẽ chuyển cho chồng tôi xem. Cảm ơn các độc giả đã lắng nghe tôi tâm sự.
Bảo Thanh
Nhận xét
Đăng nhận xét